– Vô Song nói đúng, ta là sai rồi.
Giang Nam cười nói:
– Có ngươi đến đây tương trợ, áp lực của ta cũng ít đi một chút.
– Huyền Minh Nguyên Giới các ngươi, có một nửa tinh vực là sản nghiệp Ứng Long gia ta, hôm nay Địa Ngục xâm lấn, Ứng Long tộc ta tự nhiên nên ra một phần lực.
Ứng Vô Song cười mỉm nói:
– Tử Xuyên, ngươi thật là hư, Trấn Thiên tinh vực ta có thể thay ngươi gạt, nhưng ngươi muốn nuốt một mình mà nói, chỉ sợ cường giả bên trong tộc của ta sẽ không cho ngươi như ý. Lần này Địa Ngục xâm lấn Cửu U Minh Giới, không có Ứng Long Đại Thế Giới ta hỗ trợ, ngươi tuyệt đối không cách nào vượt qua cửa ải khó này. Bất quá nếu cường giả trong tộc ta đến giúp, Trấn Thiên tinh vực của ngươi liền không phải của họ Giang rồi.
– Trấn Thiên tinh vực chính là lãnh địa của chúng sinh Huyền Minh Nguyên Giới ta, vốn không phải của họ Giang.
Giang Nam mỉm cười nói:
– Bất quá Vô Song ngươi nói không sai, nếu là thỉnh cường giả Ứng Long Đại Thế Giới đến giúp, Trấn Thiên tinh vực ta hoàn toàn chính xác khó giữ được, cho nên lần này ta không có ý định nhờ ngươi mượn binh lực Ứng Long tộc.
– Ngoại trừ Ứng Long Đại Thế Giới ta, ngươi còn có thể có cường viện gì?
Ứng Vô Song nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thật sự không biết hắn từ chỗ nào lấy tới lực lượng, lắc đầu nói:
– Ngươi lại muốn làm chuyện xấu gì?
Giang Nam nhịn không được cười lên nói:
– Vô Song, ngươi cũng biết đấy, Giang mỗ sinh ra là một người đọc sách, chưa từng làm chuyện xấu? Về phần viện binh của ta, qua lát nữa ngươi liền biết rõ.
Trong đại doanh, cơ hồ tất cả mọi người hiểu rõ đối với Gian