Sau một khắc, thân hình Giang Nam chợt lóe, hiện ra ở ngoài Ma Nguyên Bí Giới, như cũ là địa phương hắn tiến vào bí giới, phía trước chính là Đại Xích Thiên Thần Sơn.
– Không thể đi tìm Đại Xích Thiên Thần Chủ, vạn nhất bị hắn phát giác ta rời bí giới, không chừng lại muốn lưu ta lại, ở dưới mí mắt hắn tu luyện.
Giang Nam vội vã rời đi, Đại Xích Thiên Thần Chủ cũng không xấu, hắn không lòng dạ nào tiếp tục lưu lại nơi đây tiếp tục lừa gạt vị Thần Chủ này.
Trước Thần Điện, Cô Dương Tôn Giả một mực giám sát động tĩnh của Đại Xích Thiên, đợi thấy Giang Nam rời đi Ma Nguyên Bí Giới, hiện ra ở trong Đại Xích Thiên, không khỏi trong lòng khẽ nhúc nhích:
– Công tử làm sao nhanh như vậy liền ra khỏi bí giới? Di? Hắn tại sao không trở về Thần Sơn, ngược lại hướng phía ngoài bay đi?
Trong lòng hắn kinh ngạc, đứng dậy đi tới trong thần điện, giờ phút này Đại Xích Thiên Thần Chủ còn đang bế quan, nghiên cứu dấu vết Đại Đế, Cô Dương Tôn Giả không dám xông vào, đứng ở bên ngoài cao giọng nói chuyện này.
– Tiểu tử Giang Nam này đi ra ngoài?
Bên trong truyền đến thanh âm kinh sợ của Đại Xích Thiên Thần Chủ, ùng ùng nói:
– Tiểu tử này là tai tinh, hắn chỉ sợ còn không biết, chuyện của hắn đã bại lộ, lúc này không biết bao nhiêu người đang tìm hắn!
Cô Dương Tôn Giả vội vàng nói:
– Hôm nay nên làm thế nào cho phải?
Đại Xích Thiên Thần Chủ trầm ngâm chốc lát, trong điện bay ra một mặt kim bài, trên kim bài có khắc một cái chữ “Xích”, rơi vào trong tay Cô Dương Tôn Giả, trầm giọng nói:
– Ngươi mang theo lệnh bài của ta đi qua, tốt nhất có thể đuổi theo hắn, ngăn hắn lại! Nếu đuổi không kịp, mặt lệnh bài này chính là bảo vệ tánh mạng hắn, coi như là Ngũ Tuyệt Thiên Thần Chủ, cũng phải cho ta một cái mặt mũi. Cô