Thân thể Giang Nam vừa động, ngồi xuống ở trên liên hoa, lạnh lùng nhìn ra ngoài, nhiều Thần Tôn Thần Quân xông tới mắt thấy một màn Ninh Khuyết Thần Tôn bỏ mạng này, tất cả đều rùng mình, thản nhiên nói:
– Chư vị, bổn giáo trấn thủ ở chỗ này, không thù không oán, kính xin mau rời đi, ta không chém người không thù.
Rất nhiều Thần Tôn Thần Quân nhảy vào trong Trụ Hoang môn im lặng, nhìn về phía Trụ Quang dưới hoa sen lưu động, chỉ thấy pháp bảo thành danh của Ninh Khuyết Thần Tôn, khẩu đại đỉnh kia đang ở bên trong Trụ Quang trầm luân, không ngừng bị Trụ Quang phân giải, ăn mòn, cuối cùng nhất hóa thành tro bụi.
Ninh Khuyết Thần Tôn ở bên trong Chư Thiên cũng là nhân vật nổi tiếng, thống trị Thần giới Kiêm Gia thiên, thực sự không phải là kẻ yếu bên trong Thần Tôn.
Nhân vật như vậy chết ở trong tay một Chân Thần, lại để cho người có chút bỡ ngỡ.
Một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, Giang Nam vị Chân Thần này trấn thủ ở kia, vậy mà khiến đám Thần Tôn Thần Quân tạm thời đình chỉ bước chân.
– Huyền Thiên giáo chủ, ngươi dựa vào bảo vật thủ thắng, xuất kỳ bất ý chém giết Ninh Khuyết, không coi là anh hùng.
Vị Ương công tử trong đám người kia đi ra, mỉm cười nói:
– Quỷ giới chứng đế chi bảo Thất Phách Đoạt Hồn Câu tàn phiến, tăng thêm Tạo Hóa tiên đỉnh, diệt trừ những pháp bảo này, ngươi coi như cái gì? Pháp bảo của ngươi mặc dù tốt, nhưng pháp bảo của bổn vương cũng không kém, hơn nữa nơi đây nhiều đạo hữu như vậy, ngươi có thể trảm mấy người?
– Ngươi sao biết người chết không phải ngươi? <