Giang Nam đi vào chỗ luyện đan, chỉ thấy nơi này cũng có thật nhiều Thần Ma nghiên cứu Thần Đế luyện đan ảo diệu, trong đó không ít người quen, đám người Chúc Dịch Băng cùng Chúc gia gia chủ cũng ở bên trong, cùng với một số người thế gia đại phiệt khác chuyện trò vui vẻ.
Chúc Dịch Băng liếc thấy Giang Nam, trong mắt tinh mang chợt lóe, nhưng không có lập tức giết qua.
Ánh mắt của hai người lần lượt thay đổi mà qua, đối với lẫn nhau cũng thật sâu kiêng kỵ.
Chúc Dịch Băng đột phá trở thành Thiên Thần, tu vi chưa củng cố, mà Giang Nam mặc dù cùng Thần Đế khí cơ cộng minh, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã đạt tới Tử Vi Thiên Cung trung kỳ cảnh giới, nhưng trong lòng biết Thiên Thần cường đại cùng bất phàm, cũng không nắm chặc bắt lại người này.
– Chúc huynh cần giúp đỡ không?
Bọn người cùng Chúc Dịch Băng nói cười kia có một cô gái mặc áo trắng lộ vai khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Nếu Chúc huynh bắt không được người này, tiểu muội vui vẻ giúp một tay.
Chúc Dịch Băng còn chưa kịp nói chuyện, Giang Nam quay đầu hướng nàng kia xem ra, sảng lãng cười một tiếng, lộ ra răng trắng như tuyết, nhẹ giọng nói:
– Cô nương thiết mạc từ lầm, ta đã thật lâu không có giết qua nữ nhân, tay đang ngứa.
Vị nữ tử kia nghi dung động lòng người, da thịt trắng noãn, nghe vậy nóng lòng muốn thử, cười lạnh nói:
– Giang giáo chủ, ta biết ngươi xưa nay có chút thủ đoạn, chẳng qua là ngươi có chút cậy tài khinh người. Ta đến từ Thần Giới, Thần Giới tàng long ngọa hổ, không phải là ngươi có thể đo lường được. Ngươi có thể tại hạ giới xưng hùng, nhưng mà ở trước mặt ta, chính là tiểu miêu tiểu cẩu. Ngươi có tin, ta bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt ngươi hay không?
Ánh mắt Giang Nam hơ