Thình thịch…
Thông U Đạo Nhân lần nữa bị hắn đánh nát, như thế liên tục, vị Đạo Nhân này rốt cục bị hắn sinh sôi đánh chết!
– Chỉ hận ta sinh ra sớm mấy thời đại, không thể cùng chân thân của ngươi gặp lại…
Tàn hồn của Thông U Đạo Nhân ẩn nặc ở trong Tiên quang, biến mất không thấy gì nữa.
Giang Nam phun ra nuốt vào Tiên quang, Tiên quang nhập vào cơ thể, để cho thương thế của hắn nhanh chóng phục hồi như cũ, rất nhanh liền khôi phục tới trạng thái đỉnh, trong lòng yên lặng nói:
– Đúng là đáng hận, Tiên quang cũng không có thể cho ngươi biến hóa cuối cùng, nếu là chân thân của ngươi ở chỗ này, ta chưa chắc có thể thắng ngươi.
Nếu như là Thông U Đạo Nhân chân chính, tốc độ khôi phục pháp lực của hắn nhất định cực kỳ kinh người, cùng Giang Nam đánh một trận, ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết. Mà hiện tại Thông U Đạo Nhân chẳng qua là Tiên quang diễn biến, so ra kém người thật.
Giang Nam khoanh chân mà ngồi, không có lập tức đi thềm đá tiếp theo, mà là đem đủ loại đạt được khi cùng Thông U Đạo Nhân đánh một trận tinh tế nhận thức một lần, nắm chặc được mất trong chiến đấu, đền bù thiếu sót của mình.
Qua một lúc lâu, lúc này hắn mới đứng dậy, đi tới tầng tiếp theo.
Nơi Tiên quang khép mở, một vị thiếu niên Đạo Nhân hát ca mà đến, anh tư táp sảng, giống như nhàn vân dã hạc ở ngoài Cửu Thiên, mờ ảo Như Vân, ca viết:
– Nơi tuyết phiêu phiêu, cùng nhau đến nhũ tuyền. Chuyện thương hải tang điền, kia làm sao tránh khỏi. Nơi kia phàm trần nhuốm bụi, đan phòng nhớ cảnh Tiên Thiên. Cảnh Thiên Đạo Nhân, gặp qu