– Vậy thì xem tôn sư có thực lực cùng hắn chống lại hay không!
Trong mắt Giang Nam tinh quang lóe lên, cười nói.
Trong mắt Thiệu Thiên Nhai cũng là tinh quang bắn ra bốn phía nói:
– Ta rất lâu chưa từng thấy qua ân sư xuất thủ. Đi!
Hắn tế lên lâu thuyền, hai người lên thuyền hướng bên ngoài Thánh thành bay đi.
– Giang đạo hữu, thân thể của ngươi quá nặng đi!
Thanh âm oán trách của Thiệu Thiên Nhai truyền đến:
– Đúng rồi, ngươi không phải là mới vừa tiến vào Trung Thiên thế giới ta sao? Như thế nào ở trong Xuất Vân thành còn có người quen? Chẳng lẽ là thần minh xuất thân từ thế giới của các ngươi kia?
– Đến đó ngươi liền biết.
Giang Nam cười nói:
– Bằng hữu kia của ta, ngươi thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lâu thuyền bay ra mấy vạn dặm, đột nhiên Thiên Tượng biến đổi, trong hư không một gương mặt vô cùng lớn hiện ra, rõ ràng là thiên thần hư ảnh sau lưng Cung Thường Thanh kia!
Tuy hắn còn không phải thiên thần, nhưng đã đến gần cảnh giới kia. Trong cơ thể vô số đạo tắc hóa thành thiên thần hư ảnh, có được uy năng thay trời đổi đất!
Oanh…
Hắn một tay che xuống, hư không sụp đổ, Địa Thủy Phong Hỏa, phạm vi mấy vạn dặm hết thảy ở dưới một chưởng này bao phủ, để cho Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai không chỗ có thể trốn!
Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai như trước chuyện trò vui vẻ, đối với cái này lơ đễnh.
Lúc này, hư không vỡ ra, một đạo cửu chuyển hư ảnh thay đổi liên tục, mở ra hư không, một quyền từ trong hư không oanh ra, đường đường chính chính, rầm rộ, cùng bàn tay thiên thần này ầ