– Ta là dưới cơ duyên xảo hợp, tự mình luyện đến nước này.
Giang Nam có chút buồn bực, thở dài nói:
– Kết quả luyện có chút quá, thế cho nên hiện tại ta phi hành khó khăn…
Tam Khuyết Đạo Nhân rất có ý tứ đồng bệnh tương liên, tố khổ nói:
– Ta nguyên vốn cũng không phải là Thần Thể, cũng không có mập như vậy, ngược lại rất là anh tuấn thần vũ, nhưng mà sau khi tu luyện công pháp mà sư tôn ta truyền thụ, không chỉ có biến thành Thần Thể, cũng trở nên béo rất nhiều. Lão già kia rõ ràng có công pháp cực kỳ cao minh, hết lần này tới lần khác nói gì muốn chứng minh mình so sánh với lão đối đầu lợi hại, khai sáng ra một môn không thua công pháp của hắn đi ra ngoài. Môn công pháp này sáng tạo ra, chính hắn không đi tu luyện, ngược lại để cho ta tới luyện, đoán chừng chính là biết môn công pháp này có tật bệnh thật lớn!
Âu Tùy Tĩnh kinh ngạc không dứt, một hồi lâu nói không ra lời, Giang Nam cùng Tam Khuyết Đạo Nhân nói, không một chút ý tứ nói giỡn, nhưng trong lời nói tích chứa tin tức cũng đủ để khiếp sợ đương thời!
“Thần Thể” của hai người bọn họ là từ phàm thể hậu thiên tu luyện đến, nếu như truyền đi, không biết sẽ khiến cho oanh động lớn bực nào!
– Hai người này, đều biến thái?
Âu Tùy Tĩnh trong lòng vạn phần buồn bực, thầm nghĩ:
– ‘Thần Thể’ của Giang đạo hữu là mình trong lúc vô tình luyện ra, ‘Thần Thể’ của Tam Khuyết đạo hữu là sư tôn hắn tự nghĩ ra công pháp lung tung tu luyện ra, hai người này là quái vật gì? Ngay cả Thần Thể cũng có thể tùy tùy tiện tiện tu luyện ra…
– Phàm thể không bằng Thần Thể, ta cũng không tin.
Giang Nam nhìn về phía Thiệu Thiên Nhai cùng Lâu Thiên trong kim bàn, chỉ thấy Lâu Thiên khắp cả người là Thần Quang, Thần Quang từ