Lão ẩu kia hướng hắn liên tục khấu đầu, trong chớp mắt trên ót có máu tươi lâm ly, thê thảm không nỡ nhìn:
– Khẩn cầu thượng thần, bỏ qua cho đám người lão thân một mạng….
Trong lòng Giang Nam dâng lên lòng trắc ẩn, dìu lão ẩu kia đứng lên, nhẹ giọng nói:
– Các ngươi đừng sợ, ta cũng không ác ý. Các ngươi là người Đông Cực Thánh Thành?
– Chúng ta là Đông Cực Thánh Thành Di Tộc, Chư Thần phủ xuống, phế bỏ tu vi của chúng ta, cướp đi bảo vật. Thượng thần, chúng ta thật sự không có bảo vật gì…
Lão ẩu kia run rẩy đứng dậy, chỉ cảm thấy một cổ sinh cơ bừng bừng truyền đến, trong nháy mắt chữa khỏi vết thương trên ót, ngẩng đầu dùng lão nhãn đánh giá Giang Nam, đợi thấy rõ khuôn mặt của Giang Nam, thân thể đột nhiên run lên, đôi môi run lên:
– Thiếu chủ….
– Thiếu chủ tới!
Nàng đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, giống như hạn hán đã lâu gặp cam lộ, rung giọng nói:
– Thượng thiên phù hộ, bọn tỷ muội, thiếu chủ rốt cuộc đã tới, tới cứu chúng ta….
Giang Nam hơi ngẩn ra, đột nhiên chỉ nghe rầm một tiếng, tất cả cô gái trong thôn trang nhỏ này quỳ sát xuống, thậm chí còn lôi kéo ấu nữ bên cạnh hướng hắn quỳ lạy.
– Thiếu chủ rốt cuộc đã tới, Yên nhi nhanh quỳ xuống một chút…
Giang Nam không khỏi có chút không biết làm sao, vội vàng phất tay một cái, đem mọi người đở dậy, nghi ngờ nói:
– Chuyện gì xảy ra? Có phải các người nhận lầm người rồi hay không? Ta cũng không phải là thiếu chủ của các ngươi, mà là trong lúc vô tình đi ngang qua nơi đây, từ trước chưa bao giờ tới nơi đây.
– Thiếu chủ có phải đến từ Huyền Minh Nguyên Giới hay không?
Lão ẩu kia mắt lộ ra mong đợi, dồn dập hỏi:
– Lần trước Thần Quân phủ xuống đến