Trong mắt Cung Thiên Khuyết tinh quang chợt lóe rồi biến mất, thật thà cười nói:
– Ta có thể có tâm sự gì? Giáo chủ nói đùa.
– Nói thật hay!
Đột nhiên một tiếng cười to truyền đến, chỉ thấy phong vân cuốn động, một chiếc lâu thuyền từ trong Cẩm Tú Minh chạy nhanh ra, ngừng ở bên trường đình, Lộ Phong Trần bước đi xuống lầu thuyền, cười nói:
– Nói thật hay!
Cung Thiên Khuyết đứng dậy, đang muốn khách khí một phen, cười nói:
– Đường Thần Hầu khen nhầm…
Lộ Phong Trần đối với hắn làm như không thấy, cười to nói:
– Giang giáo chủ nói thật hay, có ân báo ân, có cừu oán báo thù, nam nhi trên đời, lẽ ra nên như vậy! Nữ nhân của Trường Nhạc công tử, giết cũng sẽ giết, Trường Nhạc công tử nhiều nữ nhân như vậy, chết một hai cái hắn cũng sẽ không để ở trong lòng!
Sắc mặt Cung Thiên Khuyết cứng đờ, lúng túng vạn phần.
Giang Nam đứng dậy, cười nói:
– Lộ đạo huynh mời ngồi. Mới vừa rồi Cung đạo hữu nhắc tới hai chữ Thần Hầu, chẳng lẽ Lộ đạo huynh đã phong hầu rồi?
Lộ Phong Trần ngồi xuống, cười nói:
– Ta thành tựu Thần Chủ niên kỷ hơi sớm, hơn nữa lão tử ta là đứng đầu Thần Đô, ở thần giới vẫn còn có chút địa vị danh vọng, sau khi ta thành Thần Chủ, hắn liền giúp ta lấy hư chức.
Đột nhiên làn gió thơm đánh tới, trong trường đình nhiều ra một cô gái cực đẹp, nhẹ giọng cười nói:
– Giang giáo chủ, ngươi nơi này cũng coi là rộng rãi, không ngần ngại nhiều một người a?
Giang Nam nhìn về phía Cung Thiên Khuyết, cười nói:
– Cung đạo hữu, vị cô nương này là?
Cung Thiên Khuyết bị hắn buồn bực đến cơ hồ hộc máu, Giang Nam rõ ràng là coi hắn thành hạ nhân, gặp phải người không quen biết liền hỏi hắn