Sau một khắc, Hư Không Bảo Thuyền đột nhiên chấn động, xuất hiện ở biên thùy vũ trụ, nơi màng thai hé ra, trong “Ánh mắt” khổng lồ kia!
Thần quang rung chuyển, sau một khắc Hư Không Bảo Thuyền liền hóa thành phấn vụn, bị thần quang trong “Ánh mắt” quấy nát bấy, để cho Giang Nam bại lộ ở trong thần quang vũ trụ giao hòa!
Oanh…
Hắn cảm giác được áp lực khôn cùng đánh tới, thân thể cơ hồ bị thần quang nặng nề cắn nát!
– Nguyên Anh trấn giữ, thần nhục nhất thể!
Giang Nam gầm lên, khoanh chân mà ngồi, hai tay một quyền một chưởng chấp ở trước ngực, quyền ở dưới, thi triển Nguyên Thai Ấn, chưởng ở phía trên, hóa thành Huyền Thai Ấn, hai đại ấn pháp trong nháy mắt tăng lên mười lăm lần khí huyết, để cho khí huyết của hắn giống như mênh mông biển lớn bao la hùng vĩ!
Khí huyết của hắn như đại dương mênh mông hóa thành tám đạo Thần Luân, ong ong chuyển động, dựng thẳng ở sau ót.
Ở trong cơ thể hắn, dưới đan điền là bát trọng Đạo Đài giống như bậc thang, trong đan điền là 16 tòa Thần Phủ song song chiếu rọi, trên đan điền là mi tâm Thiên Đình, có một Thiên Cung trấn giữ, trong Thiên Cung của Giang Nam là Hỗn Độn Nguyên Anh trấn giữ, vô số Thần Ma quỳ bái, bảo vệ xung quanh Kim Loan điện.
Ở trong cơ thể hắn, trong vô số hạt, từng cái từng cái Động Thiên mở ra, trong mỗi Động Thiên tọa lạc vô số Thần Ma hư ảnh, đem những Động Thiên này gia trì gia cố!
– Hỗn Độn Động Thiên, mở!
Một bụi trúc tía từ trong mi tâm hắn bay ra, rơi vào trong tám đạo khí huyết Thần Luân, trúc tía chập chờn, một tòa Hỗn Độn Động Thiên rộng lớn ba nghìn dặm mở ra, bao phủ ở trong Động Thiên.
Chỉ trong nháy mắt, phòng ngự của Giang Nam liền tăng lên tới trạng th