Hai người lại dùng mấy ngày đến Ngọc Hoàng Thiên, chỉ thấy Ngọc Hoàng Thiên vắng ngắt, Thần Giới lớn như thế cùng với chi nhánh Chư Thiên không có một bóng người, hai người tới ngoài Ngọc Hoàng Cung, Giang Tuyết tự mình nghênh tiếp, đem hai người mời vào cung.
Ba người phân chủ tân ngồi xuống, Giang Tuyết tự mình vì hai người châm trà, Tiềm Long Đạo Nhân cười nói:
– Đông Cực Thần Quân, vị này là…
– Lão tổ không cần giới thiệu, hắn là đệ đệ ta.
Giang Tuyết cười nói.
– Thì ra là như vậy.
Tiềm Long Đạo Nhân ngạc nhiên, đột nhiên cười nói:
– Khó trách cổ quái xảo quyệt, thì ra cũng là một hồ ly. Thần Quân, ta lần này tới, một là cảm ơn, hai là vì ngươi chữa thương, ba là ban thưởng. Dù sao lần này là ta mời đi hỗ trợ, không thể không trả nhân tình này.
– Chữa thương liền không cần.
Sắc mặt Giang Tuyết lạnh nhạt nói:
– Điểm thương thế này không tính là đặc biệt nghiêm trọng, chính mình có thể chữa khỏi, về phần phong thưởng, cũng coi như xong, vô luận phong thưởng bực nào đối với ta cũng không có bao nhiêu chỗ dùng. Bất quá lão tổ hẳn là biết được, chiếc cốt thuyền kia tuy là Hoàng Đạo Cực Binh, nhưng nếu Cực Nhạc lão tổ không ra tay mà nói, Hoàng Đạo Cực Binh cũng đả thương không tới ta.
Tiềm Long Đạo Nhân gật đầu nói:
– Lấy bản lãnh của ngươi, đúng là có thể tránh thoát đi mà không bị đả thương, bất quá sẽ gặp phải Cốt Đế cùng Hậu Thổ Phảng vây công, Cực Nhạc xuất thủ, mục đích cũng là vì thay ngươi giải vây, lúc này mới liều mạng Cốt Đế, thế cho nên lan đến gần ngươi, đem ngươi chấn thương. Ta suy nghĩ, Cực Nhạc cũng không phải là cố ý gây nên.
Giang Tuyết trầm mặc.
Tiềm Long Đạo Nhân thở