– Hiền đệ, ngươi Đạo Tâm không viên mãn a, yêu cùng người có cái gì khác nhau?
Ba vị Yêu Tôn cười ha ha nói:
– Hồ Thiên lão đầu từng nói, Đế Tôn khai thiên tích địa, vạn linh từ trong thiên địa tự nhiên dựng dục mà sống, chẳng phân biệt được người, yêu, là thiên địa tạo hóa ra, là một chủng tộc của Vũ Trụ Hồng Hoang mà thôi, ở đâu ra ai cao quý hơn? Ngay cả Đế Tôn cũng không có quy định người nào chủng tộc cao quý hơn, Nhân Tộc như thế nào khen mình cao hơn một bậc? Người cũng là yêu, yêu cũng là người, thiên hạ vạn linh là một nhà. Huống chi, chúng ta không phải là muốn ngươi làm Đại vương, mà là làm Đại Đế!
– Người cũng là yêu, yêu cũng là người, thiên hạ vạn linh là một nhà? Ba lão yêu quái này cũng không phải là cậy mạnh không nói đạo lý, thật có chút giải thích.
Trong lòng Giang Nam kinh ngạc, lắc đầu nói:
– Nếu ba vị ca ca không muốn để xuống chuyện năm đó, như vậy kính xin ba vị ca ca thu pháp bảo thả ta đi ra ngoài, ta rời đi nơi đây là được.
– Này cũng không được.
Phúc Thiên Yêu Tôn sắc mặt chìm xuống, cười lạnh nói:
– Đại tỷ cầm đi bảo bối của chúng ta, vô luận như thế nào cũng phải lấy trở về. Hôm nay nếu hiền đệ ngươi đã tới, vậy thì mơ tưởng đi.
– Hiền đệ, ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Bình Thiên Yêu Tôn cũng giận tái mặt, cười lạnh nói:
– Ngươi chẳng qua là một Chân Thần, chúng ta là nhìn ở trên mặt mũi đại tỷ, lúc này mới xưng ngươi một tiếng hiền đệ, nếu đổi lại những người khác, đã sớm đánh chết. Hiền đệ không nên ép chúng ta đánh!
– Hiền đệ có thấy đại kỳ của chúng ta không?
Thắng Thiên Yêu Tôn cười ha ha, ngạo nghễ nói:
– Hồ Thiên Lão Tổ, Linh Đạo Tử, danh tiếng lớn bực