Người khác cho là Bổ Thiên thần nhân dựa vào uy năng Thiên Đạo chí bảo, mới có thể có thành tựu lớn như thế, lại không biết Thiên Đạo chí bảo ngược lại trở thành gông xiềng hạn chế thực lực bọn họ.
– Nói như vậy, thực lực của Bổ Thiên thần nhân cũng không hoàn chỉnh.
Giang Nam đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Sư huynh, có phải Thiên Đạo chí bảo càng mạnh, đối với Bổ Thiên thần nhân áp chế càng lớn hay không?
– Đúng là như thế.
Linh Đạo Tử suy tư nói:
– Lão gia nói, trong tất cả Thiên Đạo chí bảo, Đạo Vương Đạo Kim Ngọc Bàn uy lực mạnh nhất, cho nên đối với Đạo Vương thực lực hạn chế lớn nhất. Những người khác Thiên Đạo chí bảo hoặc nhiều hoặc ít cũng muốn yếu hơn, kém hơn Đạo Kim Ngọc Bàn, trong đó Tạo Hóa Lão Tổ đối với thiên đạo hiểu sâu nhất, Tạo Hóa Thần Lâu của hắn mặc dù không phải là chí bảo yếu nhất, nhưng hắn ngược lại bị Tạo Hóa Thần Lâu hạn chế ít nhất.
Giang Nam không khỏi nhớ tới Tiềm Long Đạo Nhân đã từng cảm khái, nói thực lực của mình lại tăng cường, lúc ấy hắn không rõ Tiềm Long Đạo Nhân vì sao có thở dài này, bây giờ nghĩ lại, Tiềm Long Đạo Nhân là cảm khái uy năng của Thiên Đạo chí bảo suy yếu.
Này nói rõ, địa ngục chí bảo ở vô hình trung thôn phệ uy năng Thiên Đạo chí bảo của chư thiên vạn giới, để cho Thiên Đạo của chư thiên vạn giới càng ngày càng ảm đạm, mà địa ngục chí bảo thì càng ngày càng mạnh!
Tiềm Long Đạo Nhân phát ra loại cảm khái này, cũng là hắn lo lắng, cứ thế mãi đi xuống, Thiên Đạo của hai đại vũ trụ sẽ hoàn toàn dung hợp.
– Nếu không có Thiên Đạo trói buộc, như vậy chiến lực của Bổ Thiên thần nhân sẽ đạt tới tình cảnh bực nào?