Lan Lăng Thần Hoàng nghiêng đầu nhìn hắn, bật cười nói:
– Ngươi muốn chân mang ba thuyền? Hai cái thuyền cũng sẽ đem ngươi phân thây, chân mang ba thuyền, hơi không cẩn thận ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! Sư đệ, ngươi hiện tại nên đứng vững đội, đứng đúng đội, tương lai mới có thể phân quả, hiện tại ngươi không đứng thành hàng, tương lai ngươi liền không có quả ngon để ăn!
Giang Nam mỉm cười nói:
– Sư huynh, ngươi ở đây thời gian quá dài, chẳng lẽ liền không lo lắng Bổ Thiên thần nhân trở lại? Nếu Đạo Vương trở về, tất nhiên là nắm chặc giết chết ngươi.
Lan Lăng Thần Hoàng cau mày, xoay người rời đi, thản nhiên nói:
– Sư đệ, ngươi có thể ở trong Hồng Mông Tử Khí trốn bao lâu? Cho dù là Bỉ Ngạn Nữ Đế, cũng không dám nói mình có thể núp ở trong Hồng Mông Tử Khí là có thể thoát kiếp. Thân phận của ngươi bây giờ lúng ta lúng túng, không phải là phe phái Đạo Vương, cũng không phải là phe phái địa ngục ta, trong phe phái Huyền Đô cũng không có ngươi. Sớm muộn gì có một ngày, mọi người không đứng thành hàng sẽ gặp đến thanh tẩy, ngươi vẫn là cần đứng thành hàng đi.
– Đứng thành hàng?
Giang Nam đưa mắt nhìn hắn đi xa, qua một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng nói:
– Các ngươi ba con đường, cùng Đạo của ta không giống nhau, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta há có thể đứng ở trong đội ngũ của các ngươi?
– Đội ngũ của các ngươi, ta không đứng, ta muốn đứng đội của chính ta!
– Mạng vận của ta, chính mình nắm giữ!
Sau trận đại chiến này, Thiên Đao lão tổ trong Bổ Thiên thần nhân bỏ mình, địa ngục vạn giới cùng chư thiên vạn giới nhiều Thần Ma đại quân bỏ mạng, thậm chí ngay cả chư Hoàng chư Đế cũng gặp phải bị