Năng lượng thanh thuần khiến Lưu Quần lập tức tách ra từng đoàn từng đoàn thanh mang đầm đặc, khí thế của hắn càng không ngừng tăng lên, mà thân thể tràn ngập già yếu trước kia của hắn rõ ràng cũng khôi phục được không ít sinh cơ.
Lưu Quần nhịn không được quát to một tiếng, một đạo thanh mang từ tay hắn bắn ra ngoài, một ngọn núi ở không xa lập tức bị hắn phá hủy.
– Ha ha, ta lại cảm thấy được sức sống đã mất từ lâu rồi.
Lưu Quần cười to nói, tiếp theo trở lại trước mặt Lăng Tiếu lần nữa khom người nói:
– Lưu Quần thề chết theo thiếu gia!
Lăng Tiếu thoả mãn gật gật đầu:
– Được rồi, chúng ta đi thôi!
Rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch, bọn người Lăng Tiếu đi thẳng đến Trung Quang thành, mấy người cũng không dừng lại, lập tức từ truyền thâu trận nơi đó đi đến Phong Viêm Cốc.
Phong Viêm Cốc là địa bàn của Cốc gia, là một bàn Cốc chi địa bốn phía núi vây quanh, mà ở trong đó bốn phía đều mọc đầy cây Phong đỏ tươi, một mảnh hỏa hỏa hồng hồng, thoạt nhìn thập phần mà đồ sộ kỳ lạ.
Tất cả kiến trúc ở đây trên cơ bản đều xây dựa vào núi, phối hợp với cây Phong càng lộ ra cảm giác duy mỹ thoải mái.
Cốc gia ở Trung Vực danh khí không nhỏ, mặc dù so ra kém mười tám thế lực lớn, nhưng trong các thế lực lớn nhỏ cũng thuộc hàng đầu.
Cốc gia nhiều thế hệ dùng luyện đan mà nổi tiếng, ở trong Cốc gia có hai gã thất phẩm Luyện dược sư tọa trấn, lục phẩm Luyện dược sư thì có hơn mười người, số lượng Luyện dược sư Ngũ phẩm và dưới Ngũ phẩm vô số kể.
Luyện dược sư vĩnh viễn vẫn là chức nghiệp được hoan nghênh và tôn sùng nhất đại lục.
Cho nên, luyện đan thế gia quy mô như Cốc gia, cường giả phụ thuộc và đi theo cũng không hề ít.
Ở trong Cốc gia, Diệp Vân Phong được an trí trong một gian phòng thượng đẳng.
Lúc này đã cách hai ba tháng, thực lực Diệp Vân Phong rõ ràng đã từ Bán Tôn đột phá đến đê giai Thiên Tôn.
Mà khí thế của hắn cũng đã khác hẳn trước đây, uy nghiêm Tôn Giả đã dần dần tạo thành.
– Phần trí nhớ kia quả nhiên trân quý, không chỉ giúp ta đột phá Thiên Tôn giai, còn có một loại Thăng Linh Quyết bí pháp giống như Diệp gia ta, chỉ là bí pháp này lại có thể tăng lên gấp năm lần chiến lực, tuy rằng chỉ có thể giữ chiến lực trong nửa canh giờ, nhưng lại không chút di chứng, quân sư quả nhiên là liệu sự như thần, biết rõ ta lần này tất có thu hoạch!
Diệp Vân Phong khoanh chân ngồi trên giường thì thào tự nói.
Trước đây, ở Chiến Loạn Uyên Diệp Vân Phong bị một đạo tàn hồn xâm lấn thức hải, cũng may Lăng Tiếu giúp hắn đánh tan tàn hồn, càng khiến hắn hấp thu được lực lượng của tàn hồn, mà trí nhớ tàn hồn kia cũng bị hắn hấp thu, những trí nhớ kia khiến Diệp Vân Phong được lợi không ít.
Nếu như không có những trí nhớ này, vậy hắn cũng không cách nào biết được một ít cảm ngộ và tâm đắc đột phá tôn giai của tàn hồn khi còn sống, cùng với bí pháp tương tự với Diệp gia bọn hắn, ngoài ra, đương nhiên còn có một ít khẩu quyết huyền kỹ trân quý khác.
Một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài cửa vang lên.
Diệp Vân Phong không cần đoán cũng biết là Cốc Kiều Kiều đã đến.
Hắn mở cửa, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Kiều Kiều, chỉ là trên mặt lại mang theo một tia u sầu, má lúm đồng tiền kia cũng không còn xinh đẹp mê người như ngày xưa nữa.
– Có tâm sự?
Diệp Vân Phong ôn nhu hỏi.
Trải qua một thời gian ngắn ở chung, quan hệ giữa Diệp Vân Phong và Cốc Kiều Kiều lại càng tiến thêm một bước, mà Cốc Kiều Kiều cũng dần dần có khuynh hướng hảo cảm Diệp Vân Phong hơn trước.
– Vân Phong, có chuyện ta muốn nói với ngươi.
Cốc Kiều Kiều lộ ra vẻ áy náy nói.
– Ân, ngươi nói đi!
Diệp Vân Phong phảng phất đã biết rõ ý đồ đến của Cốc Kiều Kiều, rất bình tĩnh mà đáp.
– Kỳ thật. . . Kỳ thật ta mang ngươi tới Phong Viêm Cốc, chủ yếu là muốn Lăng Tiếu có thể tới một chuyến.
Cốc Kiều Kiều do dự một chút, nổi lên dũng khí nói.
Diệp Vân Phong hơi nắm nắm đấm một chút, áp chế lửa giận bốc lên trong lòng buồn bả nói:
– Vì cái gì?
Nếu như Cốc gia hoặc Cốc Kiều Kiều muốn gây bất lợi với lão đại hắn, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình, cũng sẽ không bỏ qua cho Cốc Kiều Kiều, dù cho hắn có thích Cốc Kiều Kiều cũng phải giết không tha.
– Vân Phong ngươi đừng có gấp, ta không có ý hại Lăng Tiếu.
Cốc Kiều Kiều tranh thủ trấn an Diệp Vân Phong.
Nộ khí của Diệp Vân Phong thoáng giảm vài phần, tiếp theo Cốc Kiều Kiều lại nói:
– Ngươi không phải nói Lăng Tiếu là lục phẩm Luyện dược sư sao? Ta là muốn hắn có thể trợ giúp Cốc gia chúng ta tham dự luyện đan đại hội năm năm một lần của Dược môn được cử hành vào ba tháng sau, đương nhiên chúng ta sẽ có thù lao đầy đủ.
– Hừ, lão Đại ta há lại thiếu chút thù lao này của các ngươi.
Diệp Vân Phong hừ lạnh nói, trong lòng cũng hết giận hơn phân nửa.
Hắn thật đúng là sợ Cốc gia muốn gây bất lợi cho lão đại hắn, giờ nghe ra thì cũng không phải vậy.
Cốc Kiều Kiều mang vẻ áy náy nói:
– Ta cũng biết, nhưng lần thi đấu này quan hệ đến danh dự nhiều năm của Cốc gia và bài danh trong Đan Minh, cho nên. . . Cho nên ta mới ra hạ sách này…
Nói đến đây nàng dừng một chút lại nói:
– Bất quá hiện giờ có lẽ cũng không cần Lăng Tiếu hỗ trợ nữa, ta cũng không cần phải áy náy nữa.
Diệp Vân Phong kinh ngạc nhìn xem Cốc Kiều Kiều, trong ánh mắt phần lớn là ý hỏi.
Cốc Kiều Kiều đang muốn lên tiếng, lại cảm ứng được có người đang đi đến bên này.
Đi tới chính là ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ, nam tử cao gầy bên tay phải có ba phần giống Cốc Kiều Kiều, hẳn có lẽ là huynh trưởng nàng Cộc Lực, nam tử khác lại đang mặc phục sức mà chỉ Luyện dược sư mới có, trên mặt mang vài phần dáng cười tà ý, ánh mắt nhìn Cốc Kiều Kiều không chút che dấu ý niệm tham lam, người này tên là Tề Đồng, mà nữ tử trẻ tuổi ở bên tướng mạo quyến rũ, khuôn mặt cay nghiệt điển hình lộ rõ, nàng là đường muội Cốc Kiều Kiều, Cốc Đình Đình.
– Đồng ca, ngươi không nên đến gặp Đường tỷ, người ta đang hẹn hò với tình lang mà, không bằng để ta mang người đi bốn phía Phong Viêm Cốc ngắm cảnh còn thoải mái hơn.
Giọng điệu đầy vẻ châm chọc của Cốc Đình Đình nghe có vẻ rất chanh chua.
Cốc Đình Đình từ lúc sinh ra đã định là nền của Cốc Kiều Kiều rồi. Vô luận là ở dung mạo hay là tu luyện hoặc luyện đan đều bị Cốc Kiều Kiều đè ép một đầu, cái này khiến nàng từ nhỏ đã có oán niệm sâu đậm với vị Đường tỷ này.
Mà Cốc gia đối với tranh giành giữa tiểu bối rất ít can thiệp, đây cũng là một chế độ giúp mọi người cạnh tranh nhau tiến bộ, chỉ cần thực lực ai mạnh, thiên phú luyện đan cao thì sẽ được tôn sùng và địa vị tương ứng.
Cho nên, Cốc Đình Đình châm chọc Cốc Kiều Kiều như vậy cũng không sợ Cốc Kiều Kiều dám làm gì nàng, dù sao cũng không phải là làm nhục trưởng bối.
Tề Đồng cười một tiếng, không để ý tới Cốc Đình Đình, ánh mắt chỉ nhìn Cốc Kiều Kiều ôn nhu nói: