Ở phía sau hắn lại là toát ra một gã thiếu niê khác, nhanh chóng nghênh đón nam nhân có vết sẹo do đao chém kia, một cái quyền đầu không phải là rất lớn vung ra ngoài.
Gã có vết sẹo do đao chém không nghĩ tới đối phương lại dám dùng quyền đầu đi đánh với huyền khí của hắn, trong con mắt hiện lên khinh thường nồng đậm.
Ở trong mắt của hắn, tay của đối phương sẽ bị hắn chém xuống.
Đinh đương!
Đao, Quyền giao nhau, quyền đầu của thiếu niên không có chuyện gì mà đại đao kia lại là biến thành hai khúc, gãy rồi!
Cùng lúc đó, thiếu niên kia lại xuất ra một quyền.
Phốc!
Nam nhân kia ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, một cái đầu lâu đã bị oanh bạo.
Thiếu niên hạ xuống mặt đất có chút khinh thường mà lắc lắc quyền đầu nói:
– Không chịu nổi một kích!
Diệp Thủy Thanh không nghĩ tới mình ở thời điểm mấu chốt được cứu rồi.
Nàng sững sờ nhìn người tới, nước mắt trong mỹ mâu vẫn chảy không ngừng.
Lăng Tiếu nhẹ nhàng thở dài một hơi, một tay đặt ở dưới bụng nàng.
Diệp Thủy Thanh co thân thể lại hét lớn:
– Dâm tặc ngươi muốn làm gì?
Nàng cho là Lăng Tiếu cùng với hai súc sinh kia giống nhau muốn khinh bạc nàng.
Lăng Tiếu nhíu mày nói:
– Ta giúp ngươi giải khai cấm chế ở đan điền.
Diệp Thủy Thanh nhìn Lăng Tiếu, do dự một chút quay đầu lại, xem bộ dáng là thỏa hiệp rồi.
Lăng Tiếu vỗ một cái chỗ bụng của Diệp Thủy Thanh, một cỗ linh lực chui vào trong bụng nàng, đem đan điền bị phong tỏa kia giải phong.
– Mặc quần áo vào,nam nhân này để lại cho ngươi xử trí.
Lăng Tiếu giao phó một tiếng, cùng Bại gia tử và Tàn Báo tạm thời tránh đi.
Diệp Thủy Thanh phức tạp nhìn bóng lưng của Lăng Tiếu, trong lòng lại là không khỏi nhiều hơn một ít cảm xúc khác thường.
Nàng không có thời gian nghĩ quá nhiều, dùng xiêm y che kín cảnh xuân của mình.
Tiếp theo nàng đi tới trước mặt độc nhãn nam nhân kia huy động linh tiên.
Ba ba!
A a!
Theo tiếng tiên vang lên, thanh âm kêu thảm thiết cũng không ngừng vang lên tận trời.
– Cô… Cô nãi nãi ngươi tha cho ta đi… Ta không dám.
Độc nhãn nam nhân phát ra từng đạo tiếng cầu xin tha thứ đáng thương.
Diệp Thủy Thanh như cũ không có để ý tới, nàng không có sử dụng bao nhiêu linh lực nhưng mà lại quất cho độc nhãn nam nhân kia nửa sống nửa chết.
Hắn vốn là bộ dáng ghê tởm, lại trở nên càng dữ tợn dọa người rồi.
Chỉ là loại dọa người này lại là nhiều hơn vài phần đáng thương cùng đáng buồn.
Đang ở lúc Diệp Thủy Thanh muốn đem người ghê tởm ở trước mắt này giết chết, hắn hét lớn:
– Đừng… Đừng giết ta, ta biết chỗ nào có Ma Hoàng Hoa, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, ta liền dẫn ngươi đi.
Vừa thấy Huyết Phong Ưng, tất nhuốm máu trong mưa!
Vừa thấy Ma Hoàng Hoa, thành Hoàng ở trước mắt!
Ma Hoàng Hoa là linh hoa hiếm thấy nhất trong Huyết Ma vực, cũng là linh hoa quý hiếm mà ở những địa phương khác khó có thể tìm được, có thể làm cho bất kỳ võ giả nào không có bình cảnh tốc hành đến Địa Hoàng đỉnh phong, lại càng là linh hoa chủ yếu dùng để luyện chế lục giai đỉnh cấp đan dược Tôn Hoàng đan, nó có thể giúp bất kỳ Thiên Tôn nào trực tiếp đột phá một cấp.
Bất kể kẻ nào nghe được ba chữ Ma Hoàng Hoa kia đều sẽ trở nên cảm thấy hứng thú, cho dù là Diệp Thủy Thanh cũng không ngoại lệ.
Ở Trung vực, bất kể là nam nhân hay là nữ nhân đối với theo đuổi thực lực cũng là dị thường điên cuồng.
Bất kỳ thế lực nào cũng đều tồn tại cạnh tranh, giữa tông môn với tông môn, thế gia với thế gia, lão nhân, người trẻ tuổi không có một ai không cạnh tranh.
Ai cũng muốn danh chấn nhất phương, thành tựu uy danh vô thượng.
– Ngươi biết chính xác chỗ của Ma Hoàng Hoa ở đâu?
Diệp Thủy Thanh dừng quất độc nhãn nam nhân lại hỏi.
Nàng nếu như chiếm được Ma Hoàng Hoa, vậy con đường tương lai của nàng nhưng là so sánh với người khác tốt hơn vô số lần rồi.
– Ta… Ta biết, bất quá ngươi… Ngươi có thể để cho ta trước khôi phục thêm chút khí lực hay không, ta… Ta không trụ được rồi.
Độc nhãn nam nhân cầu khẩn nói.
Mệnh căn của hắn đã bị Lăng Tiếu đá gãy, trên người lại có không ít vết thương, lại không khôi phục đan dược sẽ phải chết.
Trong mỹ mâu của Diệp Thủy Thanh hiện lên vẻ phức tạp, người nam nhân này nàng nhất định là muốn giết.
Lại muốn hoen ố thân thể thánh khiết của nàng, nhưng mà Ma Hoàng Hoa nàng lại không muốn bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, nàng nhưng không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Đang ở lúc nàng thất thần hết sức, trong ánh mắt của độc nhãn nam nhân ở dưới chân nàng đã hiện lên vẻ âm tàn.
– Ngươi đi chết đi!
Độc nhãn nam nhân chịu đựng đau đớn toàn thân, vận khí toàn thân một điểm lực lượng cuối cùng từ trên mặt đất bắn ra, đồng thời hai ngón tay khép lại đâm thẳng vào cổ họng của Diệp Thủy Thanh.
Độc nhãn nam nhân nhưng là dong binh giả hung hãn, mệnh căn của hắn đã bị hủy, thân thể lại bị trọng thương, cho dù đem chỗ của Ma Hoàng Hoa nói ra cũng chưa chắc đối phương sẽ bỏ qua cho hắn.
Cho nên hắn dứt khoát làm một cái “Lạt thủ tồi hoa”, giết chết nữ tử trước mắt này, trên đường đến hoàng tuyền cũng không tịch mịch.
Ý nghĩ của độc nhãn nam nhân rất đáng sợ, hơn nữa nắm lấy thời cơ cũng rất chính xác.
Khi Diệp Thủy Thanh cảm ứng được sát khí, nàng đã không còn kịp tránh né rồi.
Vào giờ khắc này nàng cũng cho là mình sẽ chết.
Nhưng mà nàng nhất định không phải là mạng ngắn như vậy.
Đang ở lúc hai ngón tay của độc nhãn nam nhân muốn đâm tới cổ họng của nàng, một cánh tay mạnh mẽ hữu lực nắm được cổ của độc nhãn nam nhân.
Ca sát!
Độc nhãn nam nhân còn chưa kịp phản ứng, cổ của hắn đã bị Lăng Tiếu vặn gãy rồi.
Diệp Thủy Thanh tìm được đường sống trong chỗ chết, thân thể mềm nhũn liền muốn ngã trên mặt đất.
Lăng Tiếu nhanh tay nhanh mắt đem Diệp Thủy Thanh ôm vào trong ngực hỏi:
– Ngươi không sao chứ!
Thần sắc của Diệp Thủy Thanh cực kỳ tái nhợt, nàng mất hồn đáp:
– Ta… Ta không sao!
Sau đó nàng mới phản ứng tới mình ở trong ngực của một người đàn ông, rất là dùng sức đem Lăng Tiếu đẩy ra:
– Dâm tặc ngươi cút ngay cho ta, ta muốn giết ngươi.
Nói xong, nàng còn cầm linh tiên ở trong tay muốn hướng Lăng Tiếu phất qua.
Lăng Tiếu giận dữ, một phen túm được linh tiên của Diệp Thủy Thanh, hung hăng đem nàng đẩy ngã trên mặt đất mắng:
– Ngươi cái nữ nhân điên này náo đủ chưa? Ngươi cho rằng lão tử muốn nhìn mấy cân thịt gầy khô của ngươi a, lão bà cùng nha hoàn của lão tử người nào so với ngươi mà không xinh đẹp hươn, nếu như không phải là nhìn ở quen biết một tràng, lão tử mới lười quản ngươi, hai lần cứu ngươi còn đối với ta la đánh la giết như vậy, còn dám thử la “dâm tặc” đối với lão tử một chút, xem lão tử có thể hay không đem ngươi trước hiếp sau giết, lại ném cho linh thú đi làm thức ăn, lão tử đã rất lâu rồi mới gặp gỡ nữ nhân vong ân phụ nghĩa như ngươi.
Lăng Tiếu đối với Diệp Thủy Thanh đã nhịn rất lâu.
Hắn là không cẩn thận nhìn thân thể của nàng, nhưng mà hắn cũng là vì cứu nàng mà nhìn thấy, hiện tại hắn hơn nửa đêm đi tìm nàng, lại cứu nàng một mạng.