Hán tử kia vẻ mặt hồ trát, thân hình cao lớn uy mãnh, một thân cơ bắp bá đạo lộ ra ngoài, gân xanh như xà hiển hiện trên cánh tay, trong tay hắn mang theo một cự chùy nặng ngàn cân, lạnh lùng nhìn chăm chú Diệp Vân Phong và tên mặt thẹo.
Diệp Vân Phong dừng bước lại, nói với gã hán tử kia:
– Xin hỏi quân sư Huyền Diệu có đây không?
– Ngươi là người phương nào, rõ ràng dám gọi thẳng tên quân sư, có phải chán sống rồi không, tranh thủ thời gian cút cho ta, bằng không đừng trách lão Ngưu không lưu tình!
Hán tử kia vung cự chùy nói.
Người này tên là Ngưu Đại Mãnh, chính là cao giai Thiên Tôn, tu luyện thổ thuộc tính, càng là trời sinh thần lực, so với đối thủ ngang giai mạnh hơn rất nhiều, đỉnh phong Thiên Tôn tầm thường cũng mơ tưởng đơn giản thắng được hắn.
Diệp Vân Phong có chút lui về phía sau một bước nói:
– Ta chính là huynh đệ của quân sư, kính xin huynh đài bẩm báo quân sư, nói là Diệp Vân Phong đến tìm!
Diệp Vân Phong trong nội tâm đại hỉ, hắn đã có thể để xác định trong phủ thành chủ chính là quân sư cùng đám chị dâu của hắn rồi.
– Đừng vội lừa gạt ta, còn không rời đi ta sẽ giết bọn ngươi!
Ngưu Đại Mãnh hét lớn, xem bộ dáng hắn thì tựa hồ muốn lập tức động thủ.
– Đại Ngưu, ngươi lui ra, hắn chính là huynh đệ của ta Diệp Vân Phong.
Một thanh âm êm ái từ phía sau truyền tới.
Huyền Diệu thân mang bạch y từ trong phủ thành chủ lao ra.
– Quân sư, gặp được ngươi rồi!
Diệp Vân Phong kinh hỉ nói.
Huyền Diệu nhẹ gật gật đầu cười nói:
– Vân Phong từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ta đoán được các ngươi trong mấy ngày này sẽ đến đây, vốn định thông tri Đại Mãnh việc này, không ngờ các ngươi lại tới trước, đúng rồi, thiếu gia đâu?.
Diệp Vân Phong ném tên mặt thẹo kia ra ngoài, tiếp theo nói với Huyền Diệu:
– Việc này nói rất dài dòng, kính xin quân sư chờ một lát, ta mang các chị dâu khác và Lưu thúc đến
Huyền Diệu lăng không phóng mắt nhìn, quạt giấy trắng trong tay nhẹ lay động, tay khẽ bấm đốt, nhíu mày lẩm bẩm nói:
– Chuyện gì xảy ra, thiếu gia rõ ràng đã xảy ra chuyện!
Ngoài điện Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Bạch Vũ Tích, Tà Đế và đám Phong Nha đang đi qua.
Khi nhìn thấy đám người Diệp Vân Phong đi ra ngoài nghênh tiếp, Phượng Tiêm Vận đi lên trước, nàng đầu tiên nhìn thấy Diệp Vân Phong, trong nội tâm rất mừng, lại nhìn ra phía sau không thấy người mình chờ mong thì thất vọng.
– Vân Phong bái kiến các chị dâu!
Diệp Vân Phong tiến lên chào hỏi Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt và Bạch Vũ Tích ba nữ.
Phía sau hắn Cốc Kiều Kiều cũng đi lên chào chúng nữ.
Diệp Vân Phong chỉ vào Cốc Kiều Kiều nói:
– Nàng là Cốc Kiều Kiều,trong thi đấu nhỏ ở Lam Dương Thành các ngươi đã thấy nàng.
Phượng Tiêm Vận gật đầu, không nói nhiều, tiếp theo hỏi:
– Tiếu, hắn ở đâu?
Thải Hà Nguyệt cùng Bạch Vũ Tích cũng nhìn qua Diệp Vân Phong, chờ đợi hắn trả lời.
– Này… Lão đại hắn…
Diệp Vân Phong ấp úng không biết nói gì.
Thải Hà Nguyệt lúc này quát:
– Hắn như thế nào, ngươi mau nói đi!
– Vẫn để ta nói.
Cốc Kiều Kiều biết rõ Diệp Vân Phong bây giờ không biết nên nói cái gì, cho nên đứng ra giải thích thay hắn.
Cốc Kiều Kiều nói từ khi Lăng Tiếu đoạt được hoàng bảng, sau đó lại đi tới Cốc gia, cuối cùng trợ Cốc gia thi đấu đan dược, nói rõ từ đầu tới cuối, đương nhiên cũng nói chuyện xung đột của Lăng Tiếu cùng Hỏa Trần và Tuần Chính mang hắn đi.
Sau khi nghe xong mọi người an tĩnh lại, cho dù là hô hấp cũng dừng lại.
Phượng Tiêm Vận là chính thê của Lăng Tiếu, thân phận cao nhất, đôi mắt của nàng có hung quang lóe lên.
– Ngươi nói Tiếu hắn có khả năng là bị Dược Môn làm hại?
Cốc Kiều Kiều nói:
– Chuyện này chúng ta cũng không dám chắc, cho nên mới lưu lại đây chờ các ngươi, hy vọng thông qua ngọc đồng tính mạng dò xét sinh tử của Lăng Tiếu.
– Dược Môn đáng chết, có một ngày ta sẽ san bằng chúng!
Thải Hà Nguyệt hung ác nói một câu, bàn tay qua một cái, cái bàn hóa thành tro bụi, đủ thấy nàng tức giận như thế nào.
Bạch Vũ Tích cũng lẩm bẩm:
– Thiếu gia hắn sẽ không có chuyện gì.
Phượng Tiêm Vận cầm ngọc đồng tính mạng ra xem, Huyền Diệu thản nhiên nói:
– Thiếu gia hắn không có chuyện gì, nhưng mà… Tình huống của hắn có chút không tốt.
Nghe xong lời này ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua người Huyền Diệu.
– Đây là một kiếp mệnh trung chú định cho thiếu gia, vượt qua thì một bước lên trời, cho nên tất cả mọi người không cần lo lắng, thiếu gia tương lai không lâu sẽ quay về!
Huyền Diệu nói rất kiên định.
Diệp Vân Phong nói:
– Ta cũng tin tưởng lời của quân sư.
– Ta cảm thấy vẫn cầm ngọc đồng ra xem!
Băng Nhược Thủy hơi e sợ nhìn qua Phượng Tiêm Vận nói.
Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt nhìn thì đạm mạc, Băng Nhược Thủy cảm thấy có chút áp lực, thiếp thất nhìn thấy chính cung cho nàng cảm giác áp lực lớn.
Nàng rất sợ đám người Phượng Tiêm Vận không tiếp thụ sự tồn tại của nàng, mà Lăng Tiếu không có ở đây, nàng thật không biết nên cư xử thế nào.
– Ngươi là?
Ánh mắt Phượng Tiêm Vận nhìn qua Băng Nhược Thủy thản nhiên nói.
Không cần nói nàng cũng đoán được ba nữ nhân này là do phu quân chọc tới.
Trong nội tâm nàng dù có chút ghen ghét, nhưng mà cũng không thể mở miệng đả thương người hoặc đuổi đi.
Nàng biết rõ Lăng Tiếu chính là cường giả, hồng nhan tri kỷ bên cạnh không ít.
Cho nên nàng cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, đại sự nàng không thể giúp Lăng Tiếu, nhưng mà phải trợ giúp hắn xử lý tốt quan hệ với nữ nhân, xem như giúp hắn bớt lo.
Diệp Vân Phong lên tiếng rất nhanh, lập tức nói:
– Nàng là Băng Nhược Thủy!
Cốc Kiều Kiều bấm phần eo của Diệp Vân Phong uốn éo vài cái, đôi mắt dễ thương trừng hắn, dường như đang nói “Ngươi lắm miệng!”
Diệp Vân Phong ý thức được mình nói không ổn, gượng cười một cái, không hề nói nửa câu.
Băng Nhược Thủy đang lúc trả lời, Dao Thanh Mẫn ở bên cạnh nói:
– Nàng là thê tử Băng Nhược Thủy của thiếu gia, cũng là sư muội của bổn cô nương, mà ta là đệ nhất nha hoàn làm ấm giường cho thiếu gia.
Xem dáng vẻ của nàng là đang giúp cho Băng Nhược Thủy, tuyệt đối không thể cho chính cung đè xuống, bằng không ngày sau chẳng có ngày tốt lành.
Băng Nhược Thủy liếc Dao Thanh Mẫn, sau đó nói với Phượng Tiêm Vận.
– Ta là sư tỷ của Tiếu, đến từ Tử Thiên Tông, sau đó gặp hắn ở trung vực, kết bạn mà đi.
Trong nội tâm Băng Nhược Thủy đang nghi hoặc.
– Nếu Mộng Kỳ sư tỷ ở đây, làm sao có cảnh tượng này? Tiếu thật quá hoa tâm!
Phượng Tiêm Vận nhẹ gật đầu, cũng không nói cái gì nữa, nàng từ không gian giới giữa lấy tính mạng ngọc đồng của Lăng Tiếu để ra, ngọc đồng này có bổn mạng máu huyết của Lăng Tiếu, một khi Lăng Tiếu chết đi, ngọc đồng sẽ ảm đạm vô quang.
Hôm nay ngọc đồng bày ra trước mắt của mọi người, ánh mắt chúng nữ đầy nghi hoặc.