Ai cũng thầm hô “Thật không hổ là đệ tử thân truyền của tông chủ, thực lực quả nhiên phi phàm”.
Lăng Tiếu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, khi hắn mới gia nhập tông môn cũng đã lĩnh giáo kiếm kỳ bất phàm của nàng.
Cuộc tỷ thí đã tiếp cận kết thúc, còn lại đều là đệ tử thực lực mạnh mẽ, trong đó đệ tử Kim Đồng phong cùng Xích Viêm phong nổi bật, mà Mộc Kỳ phong miễn cưỡng tương đương với bọn họ, những ngọn núi còn lại kém hơn một ít.
Vòng thứ ba bắt đầu không bao lâu, Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy lại rút thăm cùng một tổ.
Lăng Tiếu không khỏi mừng thầm:
– Lần này có trò hay để nhìn!
Mặc dù hắn biết hai mỹ nữ này có cảm tình với hắn, mà hắn lại duy trì khoảng cách như có như không với hai nàng, nhưng hắn cũng không ngại nhìn xem thực lực chân chính của cả hai, xem như là cảnh đẹp ý vui.
Hai thiếu nữ cùng nhảy lên lôi đài, trong lúc nhất thời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Nếu không có trưởng lão đang ngồi quan sát phía trên, chỉ sợ họ đã kinh hô lên.
– Ngươi nói là Liệt Diễm sư muội thắng hay Nhược Thủy sư muội thắng?
– Ta cảm thấy Nhược Thủy sư muội giỏi hơn, xem kiếm kỹ vừa rồi của nàng, thật sự không thấp!
– Vậy cũng đúng, nhưng tới giờ Liệt Diễm sư muội còn chưa chân chính ra tay, nghĩ đến hẳn phải có chiêu số thôi!
– Không quản là ai thắng, tóm lại nếu có thể cùng một trong hai song tu, dù giảm thọ mười năm đều nguyện ý!
– Vậy thì cũng phải!
Tuy các đệ tử không dám náo động, nhưng vẫn nhỏ giọng nghị luận không ngừng.
Trên lôi đài hai nàng cũng không nóng nảy ra tay, chỉ nhìn chằm chằm đối phương, tựa hồ đang chờ đối phương lộ ra sơ hở sẽ lập tức công kích.
Ai ngờ Ngọc Liệt Diễm đột nhiên thản nhiên cười nói:
– Băng sư muội, đánh cuộc một lần được không?
Nào ngờ ngay lúc Ngọc Liệt Diễm vừa mở miệng nói chuyện, Băng Hàn kiếm trong tay Băng Nhược Thủy trong nháy mắt đâm thẳng tới.
Xuất chiêu mau chóng khiến các đệ tử chung quanh không nhịn được kinh hô, tựa hồ đều sợ hãi chứng kiến Ngọc Liệt Diễm bị lưỡi kiếm đâm qua khuôn mặt kiều diễm.
Ngọc Liệt Diễm lập tức nghiêng người ra sau, một cước đá thẳng vào cổ tay Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy kiếm thế vừa chuyển, tránh thoát chiêu thức của Ngọc Liệt Diễm, đồng thời quét tới.
Ngọc Liệt Diễm thừa dịp Băng Nhược Thủy xoay chuyển chiêu thức, miệng tiếp tục nói:
– Ai thua cuộc tỷ thí này thì người đó không được tiếp tục theo đuổi Lăng sư đệ thế nào?
– Hừ, ai đang truy hắn, cần truy chính ngươi truy đi, chuyện không liên quan đến ta!
Băng Nhược Thủy hừ lạnh một tiếng, lại đâm kiếm về hướng Ngọc Liệt Diễm.
– Đây là chính ngươi nói, sau này ngươi cũng không nên tiếp tục đi tìm hắn, ta đi làm tiểu thiếp cho hắn, Vân sư tỷ làm chánh thất, tin tưởng chúng ta sẽ thật vui vẻ.
Ngọc Liệt Diễm vừa nói, vừa tránh thoát công kích của Băng Nhược Thủy.
Băng Nhược Thủy nghe xong lời này vẻ mặt kiều diễm càng trở nên lạnh lùng, nàng tức giận hừ một tiếng mắng:
– Vô sỉ!
Ngay sau đó một trận bông tuyết từ mũi kiếm phóng ra.
Ngọc Liệt Diễm biết Băng Nhược Thủy đã bắt đầu tức giận, trong lòng mừng rỡ xoay người rút nhuyễn kiếm hỏa hồng sắc quấn quanh hông, quét ra một mảnh hỏa mang đỏ đậm va chạm vào bông tuyết bắn tới.
Trong lúc nhất thời cuộc chiến trên lôi đài khó phân thắng bại, khiến các đệ tử bên dưới trợn mắt.
Bọn họ cũng không phải nhìn thấy cuộc chiến phấn khích, mà là nhìn dáng vóc cùng vẻ đẹp của hai nàng.
Trên đài, Mộc Ân cười trêu ghẹo:
– Tiểu Tiếu, hai nữ oa kia không tệ, cưới hết về đi.
Mộc Ân biết “Lăng sư đệ” trong miệng Ngọc Liệt Diễm chính là Lăng Tiếu, bởi vì khi còn ở Diễm Hỏa cốc nàng cùng Băng Nhược Thủy từng vì Lăng Tiếu mà phân cao thấp, lúc đó hắn cũng có mặt.
Lăng Tiếu cười khổ nói:
– Sư bá, đây cũng không nên nói loạn, đối tượng của ta chính là Vân sư tỷ.
– Ha ha, hiểu được, hiểu được…tốt nhất là cùng cưới hết, tin tưởng thái sư phó của ngươi có thể làm chủ cho ngươi, người của Mộc Kỳ phong đều xem trọng ngươi đó!
Vẻ mặt Mộc Ân cười gian nói.
Lăng Tiếu càng xuất sắc, tâm tình Mộc Ân càng tốt, xem như Lăng Tiếu đại biểu cho mặt mũi của Mộc Kỳ phong đó thôi.
Lăng Tiếu cũng không tiếp tục tranh luận, ánh mắt nhìn lên người hai nàng, trong lòng nghĩ thầm:
– Chủ ý của sư bá không tệ, nhìn xem tìm cơ hội thu hết toàn bộ, miễn cho nước phù sa lưu ruộng người ngoài, thật không đáng giá!
Lăng Tiếu cũng không phải Liễu Hạ Huệ, điểm này đã sớm được chứng thật khi còn ở Vẫn Thạch thành.
Ước mộng vĩ đại của hắn chính là “tỉnh chưởng quyền thiên hạ, say nằm đầu gối mỹ nhân”.
Tuy nói lần này hắn tới Tử Thiên tông là vì Vân Mộng Kỳ, nhưng cũng không trở ngại lòng nhiệt tình của hắn đối với mỹ nữ khác, chẳng qua hắn cần phải biểu hiện thu liễm một chút, không thể tùy tiện nhìn thấy mỹ nữ thì thu vào, như tư sắc của Vũ Tư Tuyết cùng Ôn Khả Điệp đều không kém, nhưng Lăng Tiếu không muốn thu, đó là bởi vì hắn không có cảm giác đối với hai nàng.
Mà Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy thì khác, một hỏa một băng, hai người không thua kém, huống chi hai nàng đều có mị lực cá nhân độc đáo, là nam nhân đều thích chinh phục những mỹ nhân có khí chất cường đại như thế.
Vốn Lăng Tiếu cũng không có ý định đều thu hai nàng, nhưng nghe sư bá nói như thế ý nghĩ của hắn liền thay đổi.
Ở trên đại lục này, nam nhân nào có thực lực đều không phải có ba vợ bốn nàng hầu, thậm chí là mấy chục phòng thê thiếp cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, điều kiện tiên quyết là chính ngươi có được thực lực kia, cùng có thủ đoạn khống chế hậu viện của mình ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây Lăng Tiếu không khỏi khát vọng mình phải nhanh chóng cường đại lên, chỉ có như thế mới có thể chân chính làm việc mà mình thích thôi!
Trên lôi đài hai nàng dùng hết toàn lực, chiêu chiêu huyễn lệ dị thường.
Kỳ thật lấy thực lực chân chính mà nói Băng Nhược Thủy mạnh hơn Ngọc Liệt Diễm một bậc, nhưng Ngọc Liệt Diễm giỏi tâm lý chiến, ngay từ đầu đã quấy nhiễu cảnh giới của Băng Nhược Thủy, khiến nàng không thể bình tĩnh, cho nên mới đánh bất phân thắng bại.
Đến cuối cùng hai nàng liều mạng lưỡng bại câu thương bị đánh văng ra khỏi lôi đài, lúc này mới lấy kết quả hòa nhau mà chấm dứt.
Lăng Tiếu lắc đầu, hai nữ nhân này liều mạng thật ngoan độc, nếu có thể đồng thời chinh phục hai nàng, thật sự là một chuyện rất đáng giá.
Cuộc tỷ thí rất nhanh kết thúc.
Năm người còn lưu lại đều là linh sư cao giai, là đại biểu cực mạnh của Tử Thiên tông.
Năm người theo thứ tự là Kim Đồng phong Hứa Nghị, Xích Viêm phong Triệu Nam, Mộc Kỳ phong Trần Văn Vũ, Bích Tuyền các La Mỹ Anh, Luyện Khí phong Nghiêm Trạch.
Nơi này ngoại trừ Trần Văn Vũ, hai người La Mỹ Anh đều là đệ tử có thân phận bên ngoài, ba người còn lại đều là cháu trai của phong chủ, từ nhỏ được hưởng tài nguyên tốt nhất bồi dưỡng lớn dần.
Trong năm người thực lực của Hứa Nghị cùng Triệu Nam mạnh nhất, mà Nghiêm Trạch che giấu khá sâu, Trần Văn Vũ cùng La Mỹ Anh vừa mới đột phá thời gian gần đây, yếu hơn một ít.
Cuộc chiến cuối cùng của năm người được an bài vào lôi đài trung ương.