– Chuyện gì xảy ra vậy?
La Mỹ Anh khẩn trương hỏi.
Nàng cùng Lăng Tiếu nhất thời như lâm đại địch, tùy thời chuẩn bị đối phó đàn Lam Thủy Ngạc.
– Không có việc gì, chúng chỉ bị sợ hãi!
Long Nữ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt biển đang sôi trào lên, tràn ngập vẻ đề phòng.
Nhóm Lam Thủy Ngạc phủ phục trước mặt Long Nữ ríu rít gì đó.
Lăng Tiếu hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Có thể khiến Lam Thủy Ngạc lục giai sợ hãi như vậy, khẳng định có chuyện cổ quái gì phát sinh, chẳng lẽ nơi này xuất hiện linh thú cao giai hơn?
– Chúng nó nói nơi này có người của hoàng tộc đến!
Long Nữ đáp.
– Người của hoàng tộc đến?
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đều nghi hoặc.
Nước biển trong phạm vi ngàn dặm hải vực chung quanh Hồng Nham đảo đều không ngừng sôi trào dâng cao lên, bọt nước dựng đứng, tiếng va chạm vang lên rầm rập, phảng phất như có tai nạn gì sắp phát sinh, không khí biến thành vô cùng áp lực.
Thần sắc Long Nữ ngưng trọng, vẻ mặt Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh đều khẩn trương.
Hoàng tộc hải vực là cái gì? Chẳng lẽ nơi này có linh thú cường đại nào thống lĩnh hay sao?
Có thể xưng là “hoàng tộc”, nhất định là tồn tại bất phàm.
Bỗng nhiên mặt biển tách ra, một đoàn nhân ảnh như đạp trên sóng nước đi tới.
Bộ dáng bước đi của họ vô cùng kỳ quái, ngũ quan thân hình cũng giống như nhân loại, nhưng tai thật dài, mắt thật lớn, trên trán có xúc tu, mái tóc thật cổ quái, màu sắc khác nhau, thân mặc vệ giáp như thú xác, tay cầm trường xoa, chân trần, thần sắc nghiêm túc xếp thành hàng dài.
Đoàn người tách ra hai bên, mỗi bên có gần trăm quái nhân, tựa hồ chỉ là đội ngũ tiền tiêu, nhân vật chân chính còn ở phía sau.
Quả nhiên không được bao lâu, lại có người từ đáy biển đi ra.
Lần này chỉ có ba người xuất hiện.
Bộ dáng ba người khác biệt, thần thái cũng khác nhau.
Ở bên phải là một nam tử, thân hình thật cao, phải cao hơn người thường hai cái đầu, nhưng thân cao cùng thân hình kém xa, gầy như cây trúc, da bọc xương làm cho người ta cảm thấy được hắn tựa hồ dinh dưỡng không đầy đủ, như từng bị người ngược đãi.
Mái tóc của hắn như cây chổi, đỏ tươi như lửa, cánh tay cùng chân lộ ra ngoài có những đường vân thật cổ quái, rất chói mắt người.
Ở bên trái là một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, bộ dáng nhỏ nhắn mềm mại, tai nhỏ, nơi ấn đường có tinh văn đỏ tươi, bộ ngực thật mẩy, thắt lưng cực nhỏ, bờ mông vun cao, thân thể vưu vật chỉ có ba mảnh lam sắc bì văn che lấp bộ vị chủ yếu, da thịt có đường vân như xoắn ốc, thoạt nhìn phi thường yêu dị, đầy phong vị dã tính.
Hai người nhìn thật hấp dẫn mắt người, nhưng người đi giữa càng thêm nổi bật.
Không phải vì bộ dạng của hắn càng thêm đẹp đẽ suất khí, mà là bộ dáng thật buồn cười, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn bật cười không thôi.
Bộ dáng của hắn giống như một lão giả hơn năm mươi, ánh mắt dài nhỏ như sợi chỉ, mũi nhỏ, môi cực mỏng, chỉ nhìn đã cảm thấy hắn là một người hẹp hòi, trên mép còn có hai sợi râu chẳng khác gì chân mày phủ xuống, nhìn qua thật buồn cười, chẳng khác gì người có bốn chân mày.
Vóc dáng của hắn không cao, ngược lại còn thấp hơn người thường, sau lưng mang mai rùa thật lớn, mai rùa như nặng ngàn cân, cơ hồ áp thấp người hắn hơn phân nửa, nhìn qua khiến lưng hắn còng xuống không cách nào đứng thẳng người.
Trong tay hắn cầm một quải trượng màu lục, quải trượng thật tự nhiên thiên thành, tản ra màu sắc như ngọc óng ánh.
Trên mặt hắn lộ dáng tươi cười như tắm gió xuân, giống như gian thương gặp phải đại dê béo, bước chân rất chậm, mỗi bước tựa hồ như cố hết sức, nhưng thân hình hắn di động cực nhanh, cơ hồ mỗi bước đi tới mấy chục thước, đầy uy lực súc địa thành thốn.
Khi ba người hoàn toàn lên tới mặt biển, hai hàng thủ vệ đồng loạt quỳ xuống nói:
– Cung nghênh Quy thừa tướng!
Lão giả đeo mai rùa tươi cười nói:
– Đều bình thân đi!
Hai hàng thủ vệ lập tức đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ trang trọng.
– Quy thừa tướng?
Lăng Tiếu vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, thầm nhủ:
– Chẳng lẽ Đông Hải này còn có Đông Hải Long Vương tồn tại sao?
Tên nam tử gầy như gậy trúc chứng kiến dáng tươi cười của Lăng Tiếu, khó chịu quát:
– Nhân loại, ngươi cười cái gì!
Thanh âm của hắn dị thường bén nhọn, nghe vào thập phần chói tai, khác biệt với thanh âm nhân loại bình thường cực lớn.
Mà trên thực tế hắn cũng không phải nhân loại chân chính.
– Ta cười mắc mớ gì tới ngươi?
Lăng Tiếu không nhường nhịn.
Mặc kệ đối phương là ai, hoặc là vật gì, Lăng Tiếu chưa từng biết sợ hãi bao giờ.
– Thật to gan, còn không quỳ xuống bái kiến Quy thừa tướng!
Tên kia trừng mắt quát.
– Buồn cười, ta dựa vào cái gì quỳ xuống với hắn!
Lăng Tiếu lại đáp.
– Hì hì, xem ra nhân loại hèn mọn không biết Quy thừa tướng!
Nữ tử che miệng cười khẽ.
– Vậy để ta đánh hắn quỳ xuống, cho hắn ghi nhớ thật lâu!
Tên nam tử gầy như gậy trúc hung hãn muốn ra tay.
– Không được vô lễ trước mặt công chúa điện hạ!
Lão giả được gọi là Quy thừa tướng trách móc.
Nam tử gầy gò đáp ứng một tiếng, không cam lòng trừng mắt nhìn Lăng Tiếu.
Quy thừa tướng khom người như chạy chậm đến trước mặt ba người Lăng Tiếu, hướng Long Nữ cung kính nói:
– Lão Quy gặp qua công chúa điện hạ!
Lăng Tiếu cùng La Mỹ Anh kinh ngạc há to miệng, trong mắt lộ ra vẻ khó thể tin, bọn hắn làm sao nghĩ đến khí phái như Quy lão đầu này lại có thể cung kính như thế với Long Nữ.
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Thần sắc Long Nữ không chút dao động, thản nhiên nói:
– Ta không biết các ngươi, ta cũng không phải là công chúa gì!
– Không không…công chúa điện hạ, có lẽ ngươi còn chưa biết thân phận của mình, nhưng Long lão vương đã biết ngươi trở lại, cho nên đặc mạng cho lão Quy tiến đến nghênh đón công chúa điện hạ trở về!
Vẻ mặt Quy thừa tướng khiêm tốn giải thích, tiếp theo hắn quay nhìn thủ hạ quát:
– Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau hành lễ với công chúa điện hạ!
Thanh âm của hắn hạ xuống, tên cao gầy cùng nữ tử nhỏ nhắn cùng hai hàng thủ vệ đều đồng loạt quỳ xuống nói:
– Gặp qua công chúa điện hạ!
– Ta đã nói ta không phải là công chúa của các ngươi, lão đại, chúng ta đi thôi!
Long Nữ không để ý tới bọn họ, nàng muốn cùng Lăng Tiếu và La Mỹ Anh nhanh chóng rời khỏi nơi này.
– Không được đâu công chúa điện hạ, dù thế nào ngươi cũng phải cùng lão Quy quay về gặp lão Long Vương, bằng không lão Quy thật không ổn đâu!
Quy thừa tướng ngăn cản trước mặt Long Nữ khẩn cầu nói.
Long Nữ không để ý tới lời của hắn, tiếp tục cùng Lăng Tiếu, La Mỹ Anh rời đi.
– Không thể đi ah!
Quy thừa tướng kinh hô một tiếng, lại ngăn cản trước mặt Long Nữ, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
– Công chúa điện hạ, ngươi thương tình cho lão Quy đi, nếu ngươi không theo ta quay về gặp lão Long Vương, lão Quy khẳng định sẽ bị mất mạng!
Những thủ hạ của Quy thừa tướng nhìn thấy bộ dáng này của hắn đều lộ ra vẻ cổ quái.
Bọn hắn nghĩ thầm:
– Đây là thừa tướng đại nhân luôn cao cao tại thượng đó sao?
– Ngươi tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí!
Long Nữ trừng mắt quát, một cỗ long uy cường đại bộc phát đi ra.