– Chuyện cười, ai xuất tiền sớm thì là của người đó, ngươi nói có phải hay không?
Lăng Tiếu khinh thường mà đối với Luyện dược sư kia nói một tiếng, cuối cùng ánh mắt lại là rơi vào trên người chủ cửa hàng kia.
Chủ cửa hàng kia vội vàng đáp:
– Đâylà tự nhiên, cũng là tôn chỉ của lần giao dịch này!
– Vậy thì đúng…!
Lăng Tiếu đáp một tiếng, không khách khí mà đem linh thảo ở quầy hàng lấy lên, đồng thời đem huyền tinh ném cho chủ cửa hàng kia.
Cuối cùng Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Luyện dược sư đang run run kia nói:
– Đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời!
Tiếp theo hắn liền lắc lắc đầu mà đi.
– Ngươi đứng lại cho ta, ngươi biết ta là ai không?
Luyện dược sư kia khi nào lại chịu qua loại tức giận này, lập tức quát lên với Lăng Tiếu.
– Làm sao? ngươi muốn công khai gây chuyện ở chỗ này sao?
Lăng Tiếu quay đầu cười lạnh với Luyện dược sư kia nói.
– Ngươi…
Luyện dược sư kia còn muốn nói cái gì, lại bị một người ở bên cạnh hắn ngăn cản nói:
– Cố thánh sư chớ tức giận, ở chỗ này không nên sinh sự, đợi lúc đi ra ngoài lại cho hắn đẹp mắt!
– Tiểu tử ngươi nhớ đó!
Luyện dược sư kia hết sức không cam lòng đối với Lăng Tiếu hét lên một tiếng, tiếp theo hướng phương hướng khác rời đi.
Sau đó vài lần, Lăng Tiếu thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh luyện dược sư Cố Đàm tranh mua linh thảo trước.
Chẳng qua người ta đã sớm có phòng bị, Lăng Tiếu cũng chỉ vẻn vẹn cướp được hai ba lần.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải chuyển qua các quầy hàng khác.
Đồng thời cũng tính toán tìm người của Thị Huyết để thực thi kế hoạch của hắn, đáng tiếc không có một ai để ý đến hắn, làm cho hắn càng thêm buồn bực, biết mình lúc trước đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Những tên lưu khấu này sẽ không tiếp xúc trước thời hạn với bất luận người mua nào.
Bên kia Liệt Như Ngọc cùng Liệt Vĩnh hai người đang xem đồ vật trên quầy hàng khác.
Chẳng qua bọn họ là người của thế lực Liệt Viêm thương minh, tự nhiên sẽ không để mắt đến những vật này.
Chỉ là muốn nhìn một chút có tìm được dị vật gì bỏ sót hay không mà thôi.
Lăng Tiếu cũng không muốn để ý tới họ, tiếp tục nhanh chóng càn quét những linh thảo mình muốn mua.
Sau một vòng các quầy hàng, Lăng Tiếu đã mất hai nghìn vạn cực phẩm huyền tinh, mua được không ít linh thảo mình cần.
Cuối cùng, hắn chú ý tới Cố Đàm đang ở trên một quầy hàng khác.
Cố Đàm cho là Lăng Tiếu muốn đến quấy rối, tức thì nói với chủ quầy:
– Linh thảo chỗ này ta muốn mua hết!
Vừa nói hắn vừa đem những linh thảo kia thu lại.
Không nghĩ tới, chủ quầy kia cầm linh thảo thu lại nói:
– Đưa thần tinh trước mới có thể cầm.
Chủ quầy này nhìn có chút lôi thôi, đầu tóc bù xù đến không chịu nổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên định.
Thực lực hắn đã đến Bán Thần Vương, khó trách có thể áp chế được thực lực của Cố Đàm.
– Cái gì mà cần đến thần tinh?
Cố Đàm có chút giật mình nói.
Lúc này hắn mới chú ý đến quầy hàng này bày bán lại là hai gốc thần thảo.
Một xanh một đỏ, tuy hình dáng hai gốc đều giống nhau, nhưng màu sắc lại hoàn toàn bất đồng, mặc dù chúng bị hàn ngọc ngăn cách nhưng vẫn có thể cảm nhận được ba động phát ra.
“ Băng Hỏa Song Tinh thảo! “ Lăng Tiếu ở một bên kinh hô lên.
Băng Hỏa Song Tinh thảo ở cùng một nơi song sinh mà ra, giống như song bào thai, lúc lớn lên hình dạng cũng giống nhau, nhưng đặc tính lại hoàn toàn bất đồng, một Băng một Hỏa nên được gọi là Băng Hỏa song tinh thảo, là Cửu giai đê cấp Thần thảo.
Ở khu giao dịch tự do này rất ít khi xuất hiện thần vật, bình thường thần vật đều được mang đấu giá bên đấu giá hội.
Nhưng người trước mắt lại lấy ra Băng Hỏa Song Tinh thảo bán đi, không biết hắn nghĩ thế nào lại làm vậy.
Cố Đàm cũng nhìn ra đây là Băng Hỏa Song Tinh thảo, nuốt nước bọt nói:
– Cái này giá bao nhiêu thần tinh?
– Hai gốc năm mươi vạn.
Chủ quán lạnh nhạt nói.
Năm mươi vạn thần tinh, mỗi một khối thần tinh đều có giá trị gấp nghìn lần cực phẩm huyền tinh, giá này tuyệt đối không rẻ nhưng cũng không quá đắt.
Nếu gặp được võ giả Băng hỏa song tu, một trăm vạn thần tinh hắn cũng dám bỏ ra.
– Năm mươi vạn thần tinh hơi đắt, có thể giảm một chút hay không.
Cố Đàm trên người tuy có thần tinh, nhưng cũng không tính là nhiều.
Không nghĩ tới, Lăng Tiếu ở một bên lại nói:
– Năm mươi vạn thần tinh. Ta mua.
Lăng Tiếu hiện tại xác thực có thần tinh, đây là trước lúc tiến vào chợ đen, Liệt Vĩnh đã giao cho hắn trăm vạn thần tinh, để hắn coi trọng vật gì đều có thể mua xuống, coi như là bán cho Lăng Tiếu một cái nhân tình.
Huống hồ Liệt Vĩnh là trưởng lão của Liệt Viêm thương minh, tài phú tự nhiên có không ít, cho Lăng Tiếu một trăm vạn thần tinh xác thực chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Lại nói, Lăng Tiếu một khi trở về Kim tộc, ngày sau hắn muốn bao nhiêu thần tinh cũng đều có.
– Chậm đã, ta muốn mua trước, năm mươi vạn thần tinh ta trả.
Cố Đàm cắn răng nói, ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiếu cảm thấy khó chịu quá mức rồi.
– Chuyện cười, ai xuất thần tinh trước, người đó được.
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
– Hừ, vị huynh đệ này, ta trả năm mươi mốt vạn thần tinh, bán cho ta!
Cố Đàm cũng không cùng Lăng Tiếu tranh cãi, lúc này hướng chủ quầy nói.
Chủ quầy tự nhiên không có ý kiến gì, hắn cần gấp thần tinh, ai ra giá cao, hắn sẽ bán cho người đó.
– Tốt, ngươi đã muốn lên giá, chúng ta liền so sánh một chút. Chủ quầy, ta trả năm mươi lăm vạn.
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Cố Đàm thấy chủ quầy động tâm, thầm mắng một câu “ Đáng chết “ rồi nói:
– Năm mươi sáu vạn.
Dù hắn là một gã Đại thánh sư, nhưng hắn kiếm được đều là cực phẩm huyền tinh, hơn nữa không được như Lăng Tiếu tỷ lệ luyện đan thành công tới một trăm phần trăm, cho nên thần tinh trên người hắn mang theo không quá tám mươi vạn, không thể nào giống như Lăng Tiếu thoáng một cái nhiều hơn mấy vạn.
Hai người bắt đầu phân cao thấp, người xem xung quanh thấy náo nhiệt, đều chú ý tới nơi này.
– Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai hay không, nếu cứ tiếp tục phá rối, đừng trách lão phu không khách khí.
Thực lực của Cố Đàm đã là Bán Thần Vương, liên tục bị Lăng Tiếu phá rối cho nên trong lòng đã sớm tức giận, lập tức mở miệng uy hiếp Lăng Tiếu, đồng thời một cỗ uy áp đánh úp về phía hắn, muốn cho hắn biết khó mà lui.
Nhưng thực lực Lăng Tiếu tinh tiến rất nhiều, thần hồn lực cũng đề cao không ít, một điểm cũng không sợ Cố Đàm uy hiếp.
– Lão già kia, không có thần tinh thì đừng nói, muốn lấy thế đè người, nghĩ bản thiếu gia sợ ngươi phải không?
Lăng Tiếu tay chỉ vào Cố Đàm khinh thường nói.
– Được lắm, xem ra lão phu không cho ngươi một bài học là không được rồi.
Cố Đàm quát to một tiếng, muốn động thủ đánh người rồi.
Lúc này có một thanh âm truyền tới:
– Người nào dám sinh sự ở đây?
Chỉ thấy một đội nhân mã uy mãnh hướng về bên này phi tới, dẫn đầu rõ ràng là một gã đê cấp Thần Vương.