Cùng lúc đó hắn đã tiêu hóa linh hồn bốn tên Thánh giả xong rồi, tinh thần lực có tăng trưởng không nhỏ, nhưng đạt tới bước này tinh thần lực công kích đối với Thánh giả tác dụng không lớn, bởi vì Thánh giả đều hiểu được cách vận dụng lực lượng không gian, hoàn toàn có thể cảm giác được tinh thần lực công kích và phòng bị.
Công kích vô hình vô ảnh đã trở nên không có tác dụng, nhưng dùng khống chế người vẫn được.
Lăng Tiếu chỉ có thể chờ đợi ngày tìm được Khống Thần Quyết, đến lúc đó hắn có thể tu luyện Khống Thần Quyết tới đại thành, cho dù là thần minh cũng có thể khống chế.
Nhưng mà muốn tìm được một phần ba này chẳng khác mò kim đáy biển, không quá sự thật, trừ phi có cơ duyên to lớn.
Cũng may linh hồn lực biến lớn, có thể xuất ra một đạo phân thân ứng chiến, xem như loại bồi thường khác.
Sau khi hắn làm xong, đám người Lăng Tiếu chuẩn bị rời đi lần nữa.
Thông Thiên chi trận không nằm trong phạm vi bốn thế lực mà là nằm ở lãnh địa tư do giữa bốn thế lực, chỗ đó xưng là Thông Thiên chiến trường, chỉ có trong thời gian quy định mở ra cho một trăm người đi Thiên Vực.
Đám người Lăng Tiếu cân nhắc liên tục, vẫn quyết định không tiến vào Dương gia thành đi Thông Thiên chi trận, ai biết rõ người có có thiết kế bẫy rập chờ ngươi tiến vào hay không.
Nhưng mà ở gần trừ Dương gia thành ra, muốn tìm được thành thị có truyền thâu trận đi Thiên chi trận không nghi ngờ phải đi một vòng lớn.
Sau nửa tháng, đám người Lăng Tiếu đã chuyển qua vài nơi, rốt cuộc đi tới một thành trì đi thông Thông Thiên chi trận, bọn họ vui mừng quan sát nơi đây.
Chỉ cần đến Thông Thiên chi trận, chờ trận pháp mở ra, đó là lúc đi thông Thiên Vực.
Nhưng là lúc này có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lăng Tiếu có trên treo thưởng huyền bảng.
Cái gọi là treo thưởng huyền bản là bảng thông tập, ai có thể lấy đầu của Lăng Tiếu sẽ thu được một hồ Sinh Mệnh Tuyền Dịch, cộng thêm năm ngàn vạn thượng phẩm huyền tinh.
Nhiệm vụ này sớm không có người hỏi tới, nhưng mà người trong Dương gia thành đã nhìn thấy Lăng Tiếu, là người tìm Lăng Tiếu đã chết oan chết uổng.
Âm Bạt Tông biết rõ tin tức này, lập tức thông báo hình dáng của Lăng Tiếu tới các thành trì, muốn tập sát Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vốn cũng không biết chuyện này, thế nhưng mà khi vào một thành trì bị người ta tập sát mà không hiểu gì.
Cũng may những người này thực lực chỉ là Huyền Đế, không có uy hiếp với hắn chút nào, đều bị bọn họ chém giết.
Lăng Tiếu khống chế được một người trong đó thì biết được tin tức này.
Hắn không nghĩ tới mình vừa tới cứ điểm Thiên Vực không bao lâu, tin tức này đã truyền bá ra ngoài rồi.
Xem ra Âm Bạt Tông cho người tìm hạ lạc của hắn.
Hắn đang hoài nghi có phải thế lực phụ thuộc Dương gia thành phát tán ra ngoài hay không, thế nhưng mà việc đã đến nước này, mặc kệ ai truyền ra đã không có gì, phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
– Đáng chết, ta chỉ vừa tới cứ điểm Thiên Vực đã bị người ta truy sát, thực sự ta dễ bắt nạt như vậy sao?
Lăng Tiếu thập phần tức giận nói ra.
Hắn tại trung vực đã tiêu diệt bốn đại thế lực, địa vị của Tiếu Ngạo Cung tăng lên thật nhanh, mà bản thân hắn thực lực kinh người, người khác tránh hắn còn không kịp, còn có người nào dám truy sát hắn.
Bây giờ thì tốt rồi, mới đổi qua nơi khác thì có người truy sát hắn, chuyện này khiến hắn biệt khuất.
– Bất kể là dạng nào, bây giờ những thành trì kia tạm thời không thể vào, ngươi luân phiên trảm sát chấn nhiếp những người kia, thế nhưng mà khó bảo toàn người ta tăng phần thưởng nhiều hơn, đến lúc đó sẽ có Thánh giả đến phạm, vậy thì được không bù mất!
Phong Thanh Duyên nói.
– Sợ cái gì, dựa vào thực lực của chúng ta thừa sức trảm sát bọn chúng, ta còn không tin có người đối phó ta!
Ngọc Nhu Phỉ gương mặt đầy hỏa khí.
Nàng dù thế nào cũng có thực lực Thánh Hoàng, không nói ở đây là mạnh nhất, nhưng không phải Thánh giả có thể sánh bằng.
– Giết đi cũng không phải biện pháp, phải tiêu diệt căn nguyên mới được!
Lăng Tiếu loáng thoáng đầy sát cơ nói ra.
– Thế nhưng mà bây giờ thời gian đi vào Thông Thiên chi trận không nhiều lắm, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Phong Thanh Duyên nói.
– Thông Thiên chi trận cũng không phải mở một lần, cùng lắm chờ thêm một năm, ta trong một năm này sẽ bứng cả rễ Âm Bạt Tông này lên!
Lăng Tiếu phát hung ác nói một câu.
Lần này hắn tức giận lớn rồi, thật vất vả thiên tân vạn khổ đi tới cứ điểm Thiên Vực, vốn định đi tới Thiên Vực ngay, bây giờ bị người ta truy sát như con chuột chạy qua đường, hắn làm sao nuốt được cục tức này.
Dù sao bây giờ đã đi tới bên cạnh Thiên Vực, muốn tới Thiên Vực cũng không vội trong nhất thời.
– Lăng Tiếu nói vậy không sai, dứt khoát chúng ta trực tiếp giết tới Âm Bạt Tông đi thôi!
Ngọc Nhu Phỉ tán đồng nói.
– Không cần lo lắng, việc này chúng ta phải thương nghị với nhau!
Lăng Tiếu khoát tay nói.
Trước đây hắn để Huyền Diệu bói cho hắn một quẻ, Âm Bạt Tông khả năng chính là kiếp nạn khi tới cứ điểm Thiên Vực, phải cẩn thận ứng phó, tuyệt đối không thể lật thuyền trong mương.
Thời điểm Phong Thanh Duyên muốn nói cái gì, Ngọc Nhu Phỉ quát lên:
– Lén lén lút lút cái gì, đi ra cho ta!
Ngay lập tức nàng đánh ra một chưởng qua một hướng, từng không gian sụp đổ.
Oanh long!
Ah ah!
Hai tiếng kêu thảm vang lên.
Đưa mắt xem xét, chỉ thấy hai tên Thánh giả cao giai chật vật chạy trốn.
– Không nên thả bọn chúng, nhưng không nên lấy mạng của chúng!
Lăng Tiếu lập tức nói với Ngọc Nhu Phỉ.
Ngọc Nhu Phỉ nhẹ gật đầu, thân thể biến mất tại chỗ.
– Thật nhanh!
Đã đạt tới Thánh giả cao giai như Phong Thanh Duyên cũng phải kinh hô lên.
Lăng Tiếu cũng hâm mộ không, Thánh Hoàng lực lượng cùng tốc độ tuyệt đối không phải Thánh giả có thể so sánh.
Hai tên Thánh giả cao giai không thể thoát được Ngọc Nhu Phỉ bắt.
Lăng Tiếu sở dĩ muốn lưu lại mạng của bọn họ là có tính toán.
Muốn đối phó thế lực như Âm Bạt Tông không thể dựa vào thực lực vài người bọn họ là được.
Cho nên từ bây giờ hắn muốn khống chế một đám Thánh giả, đến lúc đó dẫn rất nhiều Thánh giả đi tìm Âm Bạt Tông báo thù, khi đó có thể có nhiều hy vọng.
Kế hoạch này Lăng Tiếu không phải mới làm lần đầu, nhưng mà nơi này không phải trung vực, phải tính toán kế hoạch cẩn thận mới được..
– Tiếu nhi, chúng ta làm sao bây giờ, nếu dẫn Thánh Hoàng tới, này… Không dễ làm!
Phong Thanh Duyên ưu tư nói.
– Ta nghĩ sẽ không, bây giờ Âm Bạt Tông khai ra cái giá không đáng cho Thánh Hoàng ra tay, trừ phi bọn chúng tăng giá!
Lăng Tiếu nói.
– Nhưng mà sẽ dẫn tới nhiều Thánh giả, chẳng phải quá mạo hiểm?
Phong Thanh Duyên lại hỏi.
– Ai nói ta sẽ tự mình đi tìm người, ta bây giờ không phải có thủ hạ sao?
Lăng Tiếu tươi cười nói ra.
Lăng Tiếu nói xong cũng hạ tinh thần chú ấn vào hai tên Thánh giả cao giai, bảo bọn họ dưỡng thương thật tốt.
Sau đó đoàn người tiến vào thế lực của Âm Bạt Tông.
Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chắc hẳn người của Âm Bạt Tông không nghĩ tới đám người Lăng Tiếu lại dám tới địa bàn của bọn họ