Trận thế của vài tên đê giai Thiên Tôn kia không có biện pháp gây dựng lại, bị Lê Tuyết bắn cho bay ra xa, thân thể càng không ngừng phát run, hiển nhiên là không chịu nổi hàn khí từ băng chi thế giới của Lê Tuyết tổn thương.
Sư Lam Gia thầm mắng một câu, chỉ có thể bỏ qua cơ hội đánh chết Băng Phong Ưng, nghênh đón Lê Tuyết.
Tiểu phương thế giới của hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng năng lượng cường đại bạo tạc.
Thừa cơ hội này năm tên đê giai Thiên Tôn kia lập tức ăn vào đan dược khôi phục, điều chỉnh lấy khí tức, đồng thời đều muốn gọi ra Sư linh thú của mình, để năm đầu lục giai đê giai Sư linh thú cùng với đầu Tam Thủ Thủy Sư kia vây giết Băng Phong Ưng.
– Lần này chúng ta không thể lưu thủ nữa, trước tiên đánh cho bà nương này trọng thương đã!
Trong đó một gã đê giai Thiên Tôn nói.
– Đúng vậy, để nàng trước tiên thử xem uy lực chính thức của Ngũ Hành Thế Giới đi!
Một tên đê giai Thiên Tôn khác gật đầu đáp.
Trong lúc nhất thời, năm tên đê giai Thiên Tôn lập tức đều bộc phát ra lực lượng cường đại nhất.
Phàm cấp thế giới Ngũ Hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ lại một lần nữa giao hòa hội tụ lại với nhau, một phương ngũ thải thiên mạc to lớn lần nữa chụp về phía Lê Tuyết.
– Lê Tuyết, lần này đừng trách bổn tôn không biết thương hoa tiếc ngọc.
Sư Lam Gia rống lớn một tiếng, càng toàn lực đẩy Lê Tuyết vào chính giữa ngũ thải quang mạc kia.
Lê Tuyết lần nữa gặp phải ngũ thải thế giới kia, uy lực của tiểu Phương thế giới như Linh cấp trung giai lần nữa khiến nàng chật vật không thôi.
– Chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?
Lê Tuyết thất lạc thầm nghĩ, tiếp theo nàng cắn đầu môi lẩm bẩm nói:
– Cho dù chết, cũng phải kéo theo mấy cái đệm lưng!
Lê Tuyết dốc hết lực đánh một trận, năm người điều khiển Ngũ Hành Thế Giới cũng càng lộ ra cố hết sức.
Băng Phong Ưng ở bên lọt vào sáu đầu Sư linh thú vây công, tình hình cũng tương đương không xong
Sư Lam Gia nhìn tình thế một chút, quyết định trước tiên chế trụ nữ nhân Lê Tuyết này đã nói sau, không thể để nàng tự bạo được, bằng không lần này lại không công một chuyến
Cách chỗ mấy người mấy thú hỗn chiến không xa, đang có một nam hai nữ chú ý đến chiến đấu trên không trung .
Dao Thanh Mẫn và Băng Nhược Thủy sắc mặt đã lo lắng tới cực điểm.
Vừa rồi Băng Phong Ưng bay tới liền gặp phải các nàng, bởi thế nên các nàng mới biết được sư phó của các nàng bị khốn, sau đó liền vội vàng chạy tới.
Các nàng lập tức liền muốn tới cứu viện sư phụ, đáng tiếc lại bị Lăng Tiếu ngăn lại.
Hiện giờ đang là thời khắc nguy cơ, các nàng nào để ý nhiều như vậy, vội muốn xông tới giúp một phen.
Thế nhưng các nàng còn chưa bay ra ngoài đã cảm thấy có một cổ uy thế cường đại giam cầm lấy, khiến các nàng không thể động đậy.
– Tiếu, có phải ngươi ra tay không, mau buông chúng ta ra, chúng ta muốn đi cứu sư phụ ta!
Băng Nhược Thủy cầu khẩn nói.
Dao Thanh Mẫn lại không tin là Lăng Tiếu giam cầm các nàng, bởi vì nàng cũng không cảm giác được Lăng Tiếu có bất kỳ khí tức chấn động nào cả, nàng cảm thấy hẳn là do tiểu đệ kia của Lăng Tiếu gây nên.
– Lăng Tiếu nhanh bảo Tam Nhãn Lang Vương kia đi giúp sư phụ ta đi, Dao Thanh Mẫn ta nguyện ý cùng sư muội phục thị ngươi!
Giờ khắc này, Dao Thanh Mẫn rõ ràng bình tĩnh lại nói, không còn nửa phần thần kinh không ổn định.
Nàng là trẻ mồ côi Lê Tuyết nhặt được lúc nhỏ, từ nhỏ đã cùng sư phó sống nương tựa lẫn nhau, sư phó của nàng chính là phụ mẫu tái sinh, nàng nguyện ý hi sinh tất cả để đổi lấy mạng sư phó.
Lăng Tiếu khẽ cười nói
– Vậy ngươi hãy làm nha hoàn làm ấm giường cho ta đi!
– Tiếu ngươi. . .
Băng Nhược Thủy tức giận nói.
Nàng thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng lại vô sỉ như vậy, thừa cơ đưa ra yêu cầu quá mức với sư tỷ, trong nội tâm không khỏi cực kỳ thất vọng .
Nàng còn chưa nói xong, Dao Thanh Mẫn ở một bên liền quyết đoán nói:
– Có thể, làm nô tỳ Dao Thanh Mẫn ta tuyệt đối không một câu oán hận!
Lăng Tiếu cười nhạt, tiếp theo truyền niệm cho Kim Sắc Lang Vương:
– Tiểu kim, lại ăn sạch vài đầu sư tử kia đi!
Kim Sắc Lang Vương trải qua một thời gian ngắn giờ đã có thực lực lục giai đỉnh phong.
Sau khi nghe được Lăng Tiếu chỉ thị nó lập tức gào rú một tiếng, bay vút đến trên không trung gia nhập vào đại chiến giữa linh thú.
Lăng Tiếu lại nói với Bại Gia Tử:
– Tử Tử, gia hỏa chán ghét kia giao cho ngươi đấy, tùy ngươi xử trí!
Bại Gia Tử sớm đã ngứa nghề, từ phía sau dẫn theo Hỏa Thương đánh tới Sư Lam Gia.
Sư Lam Gia không nghĩ tới tại vào lúc này lại có một người một sói tới giải vây cho Lê Tuyết.
– Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Ta chính là Sư Nha dong binh đoàn đoàn. . .
Sư Lam Gia bị một thương cường đại của Bại Gia Tử đánh tan thế giới chi lực, trong nội tâm cực kỳ kinh hãi, lúc này cuống quít hỏi.
– Người muốn mạng ngươi!
Bại Gia Tử không muốn nói nhảm, trường thương trong tay càng không ngừng vung vẩy, từng đạo hỏa mang phô thiên cái địa ép tới Sư Lam Gia.
Sư Lam Gia cắn răng, chỉ có thể đi lên đối chiến
Lê Tuyết tuy có Bại Gia Tử chia sẻ áp lực, nhưng Ngũ Hành Thế Giới chi lực lại cực kỳ khó chơi.
Đổi lại bình thường, nàng là trung giai đỉnh phong Thiên Tôn đối chiến với năm tên đê giai Thiên Tôn, chắc chắn sẽ không phí quá nhiều khí lực là có thể đnáh bại đối phương.
Thế nhưng năm người này nhưng lại đủ ngũ hành, tiểu phương thế giới c rõ ràng dung hợp cùng một chỗ, sức chiến đấu càng không ngừng tăng gấp đôi, ép khiến cho nàng không thở nổi.
– Đáng chết, Ngũ Hành Thế Giới chi lực quá khó chơi rồi!
Lê Tuyết ở trong lòng mắng thầm.
Dao Thanh Mẫn và Băng Nhược Thủy ở không xa càng xem càng sốt ruột, ngược lại Lăng Tiếu ở bên lại vẻ mặt si mê nhìn Ngũ Hành Thế Giới chi lực, phảng phất như lâm vào lĩnh ngộ nào đó vậy.
Ngũ Hành tương sinh tương khắc, thế giới do năm loại năng lượng tạo thành tràn đầy uy năng không tưởng.
Kim đao, mộc thứ, thủy lãng, hỏa nhận, thổ chùy các loại công kích tầng tầng lớp lớp, chúng lại mượn nhờ tương sinh chi lý tăng phúc công kích, phảng phất như trong phiến thiên địa tạo thành một thế giới Ngũ Hành độc lập vậy.
Lê Tuyết ở chính giữa Ngũ Hành Thế Giới ứng phó cực kỳ cố hết sức, băng chi thế giới của nàng mặc dù có thể miễn cưỡng bảo hộ, nhưng lại khó chống lại thế giới do năm người thành hợp thể, sớm muộn cũng phải vẫn lạc.
Lăng Tiếu nhìn phương thế giới kia, trong óc càng không ngừng biến ảo lấy tràng cảnh nào đó .
Kim chi thế giới — Kim Long bào hao hiện hoàng giả bá khí!
Hỏa chi thế giới — Hỏa Sơn Kỳ Lân tề hiển hung uy diệt!
Phong chi thế giới — Âm Phong tứ ngược thi cốt vô tồn địa!
Băng chi thế giới — Băng Sơn vạn lý phong đào giang cự hà!
Mộc chi thế giới — Sinh cơ bột nhiên sát na quang âm thệ!
Như một vài bức họa không ngừng hiện lên trong đầu hắn, tương quan ảo diệu trong đó, cùng ảo diệu Ngũ Hành Thế Giới tương dung tựa hồ có quan hệ đặc biệt nào đó, nhưng lại khiến người khó có thể bắt lấy.
– Ngũ Hành thiếu thổ lại nhiều phong, nên kết hợp thế nào đây?
Lăng Tiếu hai mắt hiện ra quang, ẩn ẩn đã có cảm ngộ nào đó, lại hết lần này tới lần khác khó có thể nối các tiết điểm bên trong thành một thể.
– Xem ra chỉ có tự mình đi thể nghiệm mới biết rõ làm sao để dung hợp thế giới chi lực!
Lăng Tiếu hưng phấn lẩm bẩm nói, tiếp theo một cổ khí thế cường đại lập tức bắn ra.
– Tiếu ngươi làm sao vậy?
Băng Nhược Thủy phát giác ra Lăng Tiếu ở bên có điều khác thường liền mở miệng hỏi.
Bỗng nhiên, nàng chỉ cảm thấy ngực như bị một cổ khí thế đáng sợ đè lấy, lại nhìn Long khí hiển hiện trên người Lăng Tiếu, nàng không khỏi có một loại cảm giác như bị khuất phục.
Dao Thanh Mẫn ở bên đã là đê giai Địa Hoàng rồi, nhưng đối mặt với cổ khí thế cường đại này của Lăng Tiếu nàng vẫn cảm thấy không thở nổi, nàng nhìn về phía Lăng Tiếu, khẽ mở cặp môi đỏ mọng lẩm bẩm nói
– Khí thế thật. . . thật cường đại, hắn. . . Hắn chẳng lẽ một mực vẫn đang che dấu thực lực sao?
XÍU… UU!!
Lăng Tiếu không để ý đến lời của Băng Nhược Thủy… ở tại chỗ bắn lên dùng tốc độ cao nhất lao như bay về phía đại chiến kia.