Nam Cung Thường Nhạc thân là sư huynh của Chư Như Thường, tự nhiên không thể để cho Chư Như Thường tiếp tục thất thố nữa, quá một tiếng, trong tay giương lên, lập tức đem Chư Như Thường giam cầm lại.
– Lăng Tiếu, ngươi có thể bất đầu luyện đan rồi, người nào dám quấy rầy ngươi, ta cùng với hắn thề bất lưỡng lập.
Sư phụ Mộc Hòe của Lăng Tiếu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chư Như Thường nói.
Chư Như Thường đánh một cái lạnh run, khí diễm trên người lập tức diệt sạch, tiếp tục nghiêm mặt oán độc nhìn chằm chằm vòa Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu bĩu môi, trong ta rốt cục bắt đầu động.
Một đống nhỏ linh thảo xuất hiện ở trước mắt Lăng Tiếu, ngay sau đó hắn liền hướng về bên trong dược đỉnh ném tới.
Chúng trưởng lão ở trên đài đều không nhìn rõ động tác của Lăng Tiếu.
Vân Hùng không nhịn được hướng Nam Cung Thường Nhạc hỏi:
– Nam Cung trưởng lão, chiết xuất lấy tinh hoa của linh thảo không phải là đề luyện từng gốc linh thảo sao?
– Bình thường mà nói là đề luyện như vậy!
Nam Cung Thường Nhạc đáp, ánh mắt nhìn Lăng Tiếu tràn đầy nghi ngờ:
– Chẳng lẽ tiểu tử này đã đạt tới một bước kia rồi?
– Oa, như vậy cũng được!
Thời điểm Vân Hùng còn đang muốn nói cái gì, hiện trường nhấc lên một mảnh tiếng kinh ngạc.
Vân Hùng lần nữa nhìn về phía Lăng Tiếu, “Xoát” một cái liền đứng lên, kinh ngạc mà nhìn vào giữa sân.
Chỉ thấy linh thảo trong dược đỉnh toàn bộ trôi lơ lẳng, một đạo tiếp một đạo lam sắc hỏa diễm bay đến đốt ở trên dược đỉnh, dược đỉnh phát ra từng trận tiếng “Tư tư”, những linh thảo lơ lửng kia bị nhiệt hỏa bốc hơi, trong nháy mắt khô héo, tiếp đó lại hóa thành từng điểm dược lực tinh hoa nồng đậm hướng trong dược đỉnh rơi xuống.
– Điều… Điều này sao có thể!
Nam Cung Thường Nhạc đồng dạng đứng lên, đầy mặt kinh hãi nhìn chằm chằm vào động tác của Lăng Tiếu.
Chư Như Thường, Dương An cùng với Triêu Nam Tiên ba tên Tam phẩm Luyện dược sư đồng dạng hiện đầy thần sắc khó có thể tin.
Hoa Hiểu Quế ở không xa không nhịn được kinh hãi kêu lên:
– Lão đại lại làm được cảnh giới Luyện dược thành vũ… Đây… Đây thật không hỏ là lão đại ta, quả là thần tích!
Dứt lời, Hoa Hiểu Quế vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, bộ dáng giống như thấy được mỹ nữ cởi hết ra, tràn ngập hưng phấn.
Vũ Tư Tuyết ở một bên không hiểu nói:
– Cái gì gọi là Luyện dược thành vũ?
– Không nên ầm ĩ!
Hoa Hiểu Quế lần đầu tiên hướng về phía Vũ Tư Tuyết không nhịn được hừ một tiếng, vẫn chăm chú nhìn vào Lăng Tiếu luyện dược.
Vũ Tư Tuyết dậm chân vừa định phát iu, bất quá thấy bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ của Hoa Hiểu Quế, cuối cùng lại nhịn xuống.
Lăng Tiếu đã tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, linh lực trong cơ thể càng không ngừng bị rút ra, Diễm Ảnh Chưởng càng không ngừng đánh ra ngoài, tốc độ kia không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần so với Chư Như Thường.
Để cho người ta ngạc nhiên chính là, lam sắc hỏa diễm do Lăng Tiếu đánh ra kia khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Con mắt của Nam Cung Thường Nhạc không nháy nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Tuyệt đối là Hắc Diệu đỉnh trong truyền thuyết, còn có lam sắc hỏa diễm kia chẳng lẽ cũng là Thiên hỏa trong truyền thuyết sao? Tiểu tử này chẳng lẽ tìm được cái bí cảnh gì, bằng không làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn trở nên lợi hại như vậy?
Chư Như Thường nhìn Lăng Tiếu lại có thể đạt tới cảnh giới Luyện dược thành vũ, thần sắc một nửa là kinh hãi, một nửa là không thể tin được.
– Luyện dược thành vũ là Luyện dược sư đạt tới thực lực Vương giai mới có thể lợi dụng linh lực giam cầm linh thảo trôi nổi giữa không trung, do đó lợi dụng hỏa diễm từng cái luyện hóa linh thảo trở thành dược vũ rơi vào trong dược đỉnh.
Một cảnh giới này là dấu hiệu trở thành cảnh giới luyện dược tông sư.
Bởi vì bình thường chỉ có đạt đến Tứ phẩm Luyện dược sư mới có thể đạt tới một cái cảnh giới này, hơn nữa đối với yêu cầu khống hỏa tương đối cao,không có tiêu tốn mấy chục năm công sức, căn bản không có biện pháp làm được điểm này, bằng không sẽ chỉ đem tất cả linh thảo hủy diệt.
Chư Như Thường biết coi như là sư huynh Nam Cung Thường Nhạc của hắn ở thời điểm luyện chế cao phẩm đan dược cũng không dám làm như thế, bởi vì mỗi một gốc linh thảo đều là vô cùng trân quý, nếu như xảy ra điều gì không may, tổn thất nhưng là rất lớn.
Song hiện tại Lăng Tiếu lại lật đổ ý nghĩ của hắn, lại lấy niên kỳ chưa tới 20 cùng với thực lực trung giai Linh Sư liền làm được cảnh giới Luyện dược thành vũ, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ cho là bây giờ là đang nằm mơ.
Đáng tiếc, hắn mặc dù muốn nằm mơ, nhưng mà thực tế còn là vô cùng tàn khốc.
Chỉ thấy Lăng Tiếu huy xuất ra chưởng ảnh huyền ảo so với Phần Viêm Thập Bát Chưởng của hắn dùng còn muốn phức tạp khó hiểu hơn, hơn nữa hỏa chương phách ra cực nhanh, tựa hồ một bộ chưởng pháp này là vì luyện đan mà chế tạo nên.
Còn nữa, cảm nhận được lam sắc hỏa diễm quỷ ý linh động kia, trong nội tâm Chư Như Thường rốt cục bắt đầu dao động thầm nghĩ:
– Chẳng lẽ tiểu tử này có được kỳ ngộ gì hay sao?
Theo Lăng Tiếu đánh ra Diễm Ảnh Chưởng càng lúc càng nhanh, linh thảo huyền phù ở giữa không trung dần dần toàn bộ đề luyện ra tinh hoa rơi vào trong dược đỉnh rồi.
Sau khi một gốc linh thảo cuối cùng bị đề luyện, Lăng Tiếu nhanh chóng hướng vào trong dược đỉnh ném một quả thú đan, lam diễm trong tay lần nữa gia tăng hỏa lực.
Bồng bồng!
Hỏa diễm phác thiêu ở trên vách đỉnh phát ra từng trận tiếng động, bốn phía dược đỉnh nổi lên màn sáng thần kỳ mơ hồ đem tinh hoa linh thảo được đề luyện ra cùng với năng lượng thú đan toàn bộ củng cố ở bên trong dược đỉnh.
Hiện tại đã đến giai đoạn cuối cùng, Lăng Tiếu vẫn không lộ ra nửa điểm vội vàng xao động, thần sắc chẳng qua là chuyên chú ở trên dược đỉnh.
Bỗng nhiên, năng lượng thú đan trong dược đỉnh toàn bộ bị luyện hóa, Lăng Tiếu hét lớn một tiếng:
– Ngưng đọng cho ta!
Song chưởng của Lăng Tiếu lật ép xuống, linh lực trong cơ thể như thủy triều bắt đầu khởi động, toàn bộ hướng trong dược đỉnh vọt vào.
Bồng!
Dược đỉnh phát ra một tiếng muộn hanh, một trận thanh hoa chi quang tán phát ra, một trận dược hương nồng nặc xông vào mũi khiến cho tất cả mọi ngươi hơi bị sảng khoái.
– Đan dược vị thật nồng, đan dược này nhất định là tinh phẩm a!
– Đúng vậy a, so với đan dược mà Chư trưởng lão luyện chế ra còn muốn nồng đậm hơn mấy phần.
– Không biết đây là loại đan dược nào.
– Cũng hẳn là Phá Linh đan đi, mới vừa rồi Chư trưởng lõa nhưng là để cho hắn luyện chế.
…
Khi thanh mang dần dần tán đi, hai khỏa đan dược lớn nhỏ như ngón tay cái hiện ra ở trong tay Lăng Tiếu.
Chư Như Thường chẳng biết tại sao nhìn đan dược trong tay Lăng Tiếu, mí mắt lại cuồng loạn không ngừng, tựa hồ có một loại dự cảm bất tường, trong lòng không tin kinh hô:
– Đây… Đây cũng không phải là Tam phẩm đan dược, tuyệt đối không phải.