Tư Đồ Bùi trở lại trên bầu trời phủ thành chủ vội vàng kêu lên:
– Phụ thân cứu mạng!
Thanh âm của hắn ở trong phủ thành chủ càng không ngừng quanh quẩn không ngừng.
Sau đó, một giọng già nua vang lên:
– Ai dám tổn thương con ta?
Tư Đồ Thương, lão gia hỏa này đã 250 tuổi rồi.
Chỉ bất quá hắn lấy số tuổi này trở thành Địa Hoàng giai, ở trong Tây Bắc này coi như là thiên phú không yếu.
Thời điểm hắn còn là thanh niên cùng với nhi tử hắn cùng là một loại mặt hàng, thích đủ lại nữ nhân.
Mãi cho đến hơn một trăm tuổi mới thu lại tính nết, cùng thê tử hiện tại sinh ra Tư Đồ Bùi, Tư Đồ Bùi cũng là đạt đến bảy tám mươi tuổi mới có Tư Đồ Nam.
Ba đời độc đinh, số tuổi chênh lệch đều rất lớn.
Lão có được tử tôn không dễ dàng, cho nên Tư Đồ Thương đối với nhi tử cùng với tôn tử này của hắn đều là cực kỳ thương yêu.
Vừa nghe đến nhi tử kêu cứu mạng, hắn lập tức từ trong bế quan vọt ra.
Vân Mộng Kỳ biết trước mắt mình là cao thủ, không dám mạo muội tiến lên khiêu chiến, mà là lui về bên cạnh Lăng Tiếu cùng Tàn Báo.
– Bùi nhi, ngươi không sao chứ?
Tư Đồ Thương cau mày hỏi Tư Đồ Bùi.
Nhìn nhi tử hắn vết máu loang lổ, trong lòng rất là đau đớn.
Tư Đồ Bùi bi thương nói:
– Phụ thân ta không sao, chính là… Chính là Nam nhi hắn… Hắn bị mấy người bọn hắn giết rồi.
– Cái gì!
Tư Đồ Thương hét lớn một tiếng, tiếp theo đưa ánh mắt dời đến trên thân đám người Lăng Tiếu:
– Súc sinh chết tiệt, lại dám tuyệt hậu Tư Đồ gia ta, ta sẽ để cho các ngươi không được chết tử tế.
– Lão gia hỏa, chỉ bất quá là đê cấp Địa Hoàng cũng dám lớn lối, nếu không phải là tôn tử ngươi dám trêu đùa vị hôn thê của ta, bản thiếu gia cũng sẽ không ác như vậy đúng không? Hắn đây là tự tìm!
Lăng Tiếu đem Vân Mộng Kỳ che ở phía sau, đứng dậy mắng, đồng thời truyền âm cho Tàn Báo để cho hắn không được phép xuất thủ.
Hắn luôn luôn theo đuổi phương pháp lấy chiến dưỡng chiến, lấy năng lực của hắn muốn tiêu diệt Tư Đồ Thương không khó, nhưng nếu đao thật thương thật đánh lên, nhất định phải giao ra một chút đại giới.
Hắn chuẩn bị cùng Tư Đồ Thương đánh một trận, coi như là làm nóng người một chút trước khi giết lên Trọng Kiếm môn đi.
– Hảo tiểu tử, xem ta đem ngươi phân thây!
Tư Đồ Thương mắng một câu, một đoàn hỏa mang trong nháy mắt phóng lên cao, trong tay một chỉ, linh khí ngưng tụ thành vài thanh hỏa thương ảnh, hướng Lăng Tiếu bay nhanh mà đến.
– Tiếu, cẩn thận!
Vân Mộng Kỳ không nhịn được kinh hô.
Tuy nói nàng tin tưởng vào thực lực của Lăng Tiếu, nhưng trong lòng vẫn là không nhịn được mà lo lắng, đây cũng là nguyên nhân yêu đến quá sâu đi, sợ Lăng Tiếu chịu nửa điểm đau đớn.
– Đối phó với người có thực lực như vậy còn không đáng để ta cẩn thận!
Lăng Tiếu tương đối tự tin nói một tiếng, toàn thân dần dần bao trùm một tầng kim sắc lân giáp thật dày, trong tay nhiều ra hai luồng lam sắc hỏa diễm.
Đang ở lúc hỏa thương ảnh đi tới trước mặt hắn, song chưởng của hắn giơ lên, vô số lam sắc chưởng ảnh nghênh đón.
Hỏa thương ảnh kia cùng lam sắc chưởng ảnh đối oanh lên, ở giữa không trung ách ra tia lửa hoa mỹ.
Trận thế của hỏa thương ảnh so với chưởng ảnh dày đặc hơn nhiều lắm, có không ít xông phá chưởng ảnh hướng Lăng Tiếu đâm tới.
Thân thể của Lăng Tiếu bị hỏa thương ảnh đâm xuyên qua.
Đang ở lúc Tư Đồ Thương đắc ý hết sức, phía sau ót sinh gió, tâm sinh cảnh triệu.
Hắn không chút suy nghĩ, quay đầu lại liền là một quyền.
Lăng Tiếu không nghĩ tới Tư Đồ Thương phản ứng nhanh như vậy, chỉ đành phải thuận thế cùng đối phương tới một chiêu lấy cứng đối cứng.
Phanh phanh!
Hai người nhanh chóng tách ra, Tư Đồ Thương chỉ là lùi về phía sau hai bươc,s mà Lăng Tiếu lại bị đẩy lui đến mấy thước xa.
Vừa nhìn liền biết thực lực sai biệt của hai người.
Chỉ là trong Tư Đồ Thương ở trong lòng cũng là đang kinh hãi:
– Chỉ là thực lực trung cấp Vương giai, lại có thể cùng ta đối cứng một chiêu mà không có bị thương?
Lăng Tiếu hổ khẩu là có chút tê dại rồi, chỉ bất quá chiến ý của hắn càng cường đại thêm.
Một đầu kim sắc long ảnh từ phía sau vọt lên, long ngâm gầm thét không dứt.
Chiến ý của hắn mênh mông, huyết dịch gia tốc sôi trào lên, một thân thực lực rõ ràng liên tiếp tăng lên.
Hắn cũng không phải là cảnh giới tăng lên, nhưng mà năng lượng cường đại kai cũng đã vượt qua thực lực Vương giai rồi, có thể so sánh với năng lượng của đê cấp Địa Hoàng.
Đây chính là chiến ý biến thái mà Cổ Hoàng thần công mang đến, là trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Lăng Tiếu vốn là Ngũ hành đồng tu lực chiến đấu so với trung cấp Vương giai bình thường cường đại hơn gấp mấy lần, hôm nay lại có cường đại chiến ý của Cổ Hoàng thần công gia thân, mới khiến cho hắn càng thêm cường hãn.
Tư Đồ Thương ở không xa thấy vậy kinh ngạc không thôi, nội tâm của hắn sinh ra một loại vọng động muốn khuất phục cúng bái với Lăng Tiếu.
– Đây… Đây là công pháp gì, lại còn có thể sinh ra dị tượng!
Tư Đồ Thương khắc chế vọng động của minh lẩm bẩm nói.
Cảm nhận được cường đại của Lăng Tiếu, Tư Đồ Bùi hoảng hốt kêu lên:
– Phụ thân, mau… Mau giết chết hắn.
Kỳ thật không cần Tư Đồ Bùi thúc dục, ở trong tay Tư Đồ Thương đã nhiều ra một thanh trường thương hảo sắc lượn lờ, hướng Lăng Tiếu đâm giết đi qua.
Lăng Tiếu lần này không có tính toán ỷ vào sự sắc bén của binh khí cùng Tư Đồ Thượng liều mạng, mà là dùng một thanh ngũ giai kiếm khí cùng Tư Đồ Thương đại chiến lại với nhau.
Lăng Tiếu chỉ là muốn chứng thực một chút chỉ bằng lực lượng của chính mình xem có thể hay không đem đê cấp Địa Hoàng áp xuống.
Bằng không, hắn dùng thiên hỏa hoặc tinh thần lực cũng có thể xuất kỳ bất ý đem Tư Đồ Thương giết chết.
Đại chiến kinh thiên động địa, ở trên phủ thành chủ va chạm ra hỏa mang cường đại.
Người ở trong phủ thành chủ đều bị dọa đến sợ hãi!
Tư Đồ Bùi cũng là càng xem càng kinh.
Người trẻ tuổi ở trước mắt này bất quá mới 20, lại có thể cùng phụ thân hắn chiến đấu đến không phân cao thấp, hơn nữa còn chỉ là thực lực trung cấp Vương giai, quả thực để cho hắn cảm thấy bất khả tư nghị
Vân Mộng Kỳ ở không xa đối với Lăng Tiếu lại là quăng đến ánh mắt si mê.
Huyền Giả năm đó tùy ý các nàng khi dễ, hôm nay đã rất xa đem các nàng vứt lại ở phía sau rồi.
Trong nội tâm nàng không có nửa điểm không thoải mái, ngược lại trong lòng thay hắn kiêu ngạo cùng cao hứng.
Đây chính là nam nhân mà nàng nhìn trúng, là một nam nhân siêu cấp ưu tú.
Tàn Báo thừa dịp toan tính hướng về phía Vân Mộng Kỳ kính cẩn nói:
– Thiếu nãi nãi, thiếu gia hắn thật là lợi hại.
Vân Mộng Kỳ vừa nghe ba chữ “Thiếu nãi nãi”, “Xoát” một cái sắc mặt hồng hơn phân nửa, dịu dàng nói:
– Ai là … Thiếu nãi nãi của ngươi, thiệt là.
Nàng ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại là rất thích Lăng Tiếu gọi như vậy.
Tàn Báo tuy nói không phải là một nhân vật phong lưu, nhưng mà hắn cũng có nhân sinh lịch duyệt mấy ngàn năm, tự nhiên có thể nhìn ra Vân Mộng Kỳ là khẩu thị tâm phi.