Lăng Tiếu gật đầu, nói:
– Gia gia, việc này ta đã nói với lão thái gia rồi, nghe ý của mọi người, nếu không muốn đi thì không miễn cưỡng.
Trong lúc nhất thời Lăng Thương, Lăng Trần, Lăng Viễn cùng với các trưởng lão Lăng gia đều trầm mặc.
Thái thượng trưởng lão Lăng Hà lên tiếng:
– Trung vực phồn hoa hơn tưởng tượng của các ngươi nhiều, nhưng mà nơi đó không thiếu đao quang kiếm ảnh, cơ may và nguy hiểm cũng nhiều, Tiếu nhi đã cho chúng ta nơi yên ổn, Lăng gia chúng ta có thể nổi danh trung vực, việc này ta ủng hộ Tiếu nhi.
Lăng Hà đã tỏ rõ lập trường, hắn thuận theo Lăng Tiếu trở về, từ trong miệng Bạch Vũ Tích biết được những chuyện Lăng Tiếu trải qua, hắn chấn kinh và khâm phục.
Hậu bối của hắn dám đối đầu với các thế lực như Hắc Ma Môn, Cổ gia, tổ chức Sát Thiên, trong trung vực không ai dám trêu vào hắn, Lăng gia đi tới trung vực sẽ phát triển cực nhanh.
Thái thượng trưởng lão đã tỏ rõ lập trường, tâm tư mọi người cũng động.
Trung vực là thiên đường của võ giả, bọn họ đương nhiên hướng tới.
Nhưng mà chỗ đó không phải là chỗ chơi đùa, tùy thời sẽ có máu chảy đầu rơi, dựa vào thực lực của bọn họ thì chưa đủ nhìn, mượn thái thượng trưởng lão mà nói thực lực bị phế, trong nội tâm của bọn họ lo lắng.
Lăng Tiếu cũng không hề ngó ngàng tới bọn họ nghĩ thế nào, cho bọn họ suy nghĩ vài ngày đi, mà hắn đang tìm nơi luyện chế đan dược cho lão thái gia.
Lăng Tiếu thu được Hắc Diệu đỉnh và truyền thừa dược thần, hắn cũng biết rõ đan phương dưới bát giai như lòng bàn tay.
Phóng nhãn khắp trung vực, hắn biết rõ đan dược thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
Trong ký ước truyền thừa có một loại đan dược tên là Trọng Tố Đan, đây là đan dược thất giai cao cấp.
Đan dược tên Trọng Tố này chính là có ý nói khôi phục, dùng ngưng tụ đan điền bị phế của võ giả lần nữa.
Nếu như bình dân đạt được đan dược này có thể khuếch đại đan điền bản thân, từ đó biến thành võ giả có thể tu luyện.
Lăng Tiếu đúng là muốn luyện chế đan dược này cho lão thái gia, để hắn có thể tu luyện lần nữa.
Lăng Tiếu mấy ngày này bế quan không ra ngoài, trong thạch thất đặc biệt thỉnh thoảng có mùi thảo dược truyền ra, người trong Lăng gia cao hứng không thôi, bọn họ cũng biết thập tứ trưởng lão đan luyện đan.
Thập tứ trưởng lão trong mắt người của Lăng gia chính là tồn tại truyền kỳ, không chỉ thực lực cường đại, còn là cao phẩm luyện dược sư, trong Tử Thiên Tông còn là trưởng lao tôn quý.
Mặc kệ từ mặt nào cũng khiến bọn họ tự ngạo.
Bỗng dưng trên bầu trời có đám mây ngũ sắc hiện ra, từng đạo kim quang bắt đầu lóe ra, tường vân hạ xuống chiếu sáng Lăng gia, Vẫn Thạch Thành sáng ngời.
Người của Lăng gia, người của Vẫn Thạch Thành hiện tại thấy dị tượng như thế thì con mắt mở to ra đầy kinh ngạc.
– Hào quang thật kỳ quái, ánh mặt trời cũng không giống, hình như có cao thủ khiến nó gia tăng thêm hào quang, chiếu vào người thật ấm áp và thoải mái!
– Này… Đó là thập tứ trưởng lão đang luyện đan, hẳn là… Hẳn là luyện chế ra thất phẩm đan dược trong truyền thuyết mới có dị tượng như vậy.
– Không… Sẽ không a, thất phẩm đan dược chỉ có ghi lại trong sách cổ mà thôi, chỉ có luyện dược sư ở khu vực phồn hoa như trung vực mới có thể luyện chế ra được.
– Vậy phải giải thích thế nào, thập tứ trưởng lão vốn là thiên tài ngàn năm có một của Lăng gia, hắn đã sớm là tứ phẩm luyện dược sư, qua bao lâu nay đạt tới thất phẩm luyện dược sư cũng không có là gì.
– Tường vân giáng trần, Lăng gia đúng là có phúc, xem ra địa vị của bọn họ trong Vẫn Thạch Thành trong ngàn năm sau sẽ không bị lay động rồi.
Trời giáng dị tượng, tự nhiên là có thất phẩm đan dược luyện thành.
Trong luyện đan thất, Lăng Tiếu lúc nỳ mang theo sáu viên đan dược luyện chế hoàn mỹ bỏ vào trong chai, hắn hài lòng nói:
– Còn may, một lần có thể luyện chế ra sáu viên, không có ít đi.
Trong ký ức truyền thừa của dược thần, Lăng Tiếu biết rõ đan dược dưới thất phẩm một lần luyện được nhiều nhất mới viên, đó là thành công hoàn mỹ nhất.
Hôm nay Lăng Tiếu một lần có thể luyện thành sáu viên, hắn ở cảnh giới thất phẩm luyện dược sư cũng không dễ dàng.
Chờ sau khi hắn trở thành thánh dược sư, lại luyện chế thất phẩm đan dược ngưng tụ có lẽ sẽ cao hơn một chút.
Lăng Tiếu ra khỏi thạch thất, phát hiện thái thượng trưởng lão Lăng Hà, Lăng Thương cùng phụ thân đang ở đây.
– Lão thái gia, gia gia, phụ thân, các ngươi đang làm cái gì?
Lăng Tiếu lúc này lạ lùng hỏi.
Lăng Hà không chờ đợi được nói:
– Tiếu nhi, ngươi luyện thành đan rồi?
Lăng Tiếu nghe lão thái gia hỏi vậy thì biết rõ lão thái gia đứng ngồi không yên.
Tuy nhìn thấy biểu hiện của hắn bình thường, thế nhưng mà bây giờ có Trọng Tố Đan giúp đỡ thì hắn lại tiếp tục tu luyện, hắn còn vội vàng và khẩn trương hơn người khác nhiều.
Lăng Tiếu sờ sờ cái mũi nói:
– Lão thái gia, ta có bao giờ nói chuyện mà không hoàn thành sao?
Nói xong hắn lấy một viên Trọng Tố Đan đưa vào trong tay Lăng Hà.
Lăng Tiếu lại nói:
– Lão thái gia, ăn nó vào ba ngày sau đan điền của ngươi sẽ khôi phục lại.
Lăng Hà tâm thần bất định tiếp đan dược.
– Chúc thái thượng trưởng lão sớm ngày trọng chấn hùng phong, dương uy thế Lăng gia chúng ta!
Lăng Thương nhìn Lăng Hà nói.
– Chúc thái thượng trưởng lão sớm ngày trọng chấn hùng phong, dương uy danh Lăng gia chúng ta!
Lăng Chiến cùng Lăng Viễn cũng đi lên chúc mừng.
– Tốt, Tiếu nhi, lão thái gia không nói nhiều cái gì!
Trong ánh mắt Lăng Hà trong đầy vẻ cảm kích, hắn nói câu này sau đó rơi đi.
Hắn không thể chờ đợi được đi tới chỗ khác phục dụng đan dược.
Lăng Thương đi đến trước mặt Lăng Tiếu, nặng nề vỗ vai Lăng Tiếu và cười nói:
– Tiếu nhi, ngươi tốt lắm! Bây giờ lợi hại còn không quên gia tộc, đúng là đáng quý.
Hồi tưởng lại lúc trước đứa cháu này rất phế.
Còn may bây giờ mọi chuyện đều tốt, càng có tiền đồ, hắn làm gia gia cũng tự hào.
Lăng Tiếu cười nói:
– Gia gia, đại bá bọn họ nghĩ thế nào rồi? Có nguyện ý đi theo ta tới trung vực không?
Lăng Thương thở dài, nói:
– Việc này để đại bá của ngươi nói đi.
Lăng Viễn bất mãn nói:
– Tiếu nhi, bọn họ đã an phận không ít thời gian rồi.
Lăng Viễn nói thế thì Lăng Tiếu đã biết được kết quả.
Nhất định là không ít người quen ở đây xưng vương rồi, không có tâm tiến lên, thầm nghĩ yên ổn ở đây là thỏa mãn rồi, bọn họ cũng không cần đi tới trung vực phồn hoa.
Lăng Tiếu cũng hiểu tâm lý của bọn họ, phải bôn ba con đường dài để sống cuộc sống mới cần dũng khí không nhỏ.
Đối với việc này Lăng Tiếu cũng không miễn cưỡng, hắn trở về đã nghĩ tới kết quả này.
– Đại bá, vậy ngươi thống kê những người nào nguyện ý đi theo ta, tùy thời chuẩn bị tập hợp lại cùng chúng ta rời khỏi, chỗ nầy là căn cơ của Lăng gia chúng ta, tin tưởng lão thái gia cùng gia gia các ngươi đều có cảm tình, những người khác nguyện ý lưu lại thì quản lý tất cả, về sau các ngươi có thời gian thì quay về!
Lăng Tiếu nói.
Nghe Lăng Tiếu nói thế thì đám người Lăng Thương cũng hài lòng, bọn họ còn sợ Lăng Tiếu tức giận lên đầu Lăng gia đấy.