Nàng làm sao không hiểu ý của đại ca cơ chứ, nhưng mà nàng hiện tại đã yêu thích Lăng Tiếu, làm sao có thể cường ngạnh đòi Lăng Tiếu trả Kim Long Thương, theo ý của nàng là nên khuyên bảo, xem Lăng Tiếu có thể trả lại Kim Long Thương hay không, nếu như không giao có lẽ nàng sẽ nghĩ biện pháp khác, Kim Long Thương chính là thánh khí Cổ gia lưu truyền tới nay, nếu mất trong tay của nàng thì nàng bị phạt là chắc chắn.
Lăng Tiếu Long ánh mắt co lại, bật cười nói:
– Nếu Cổ huynh còn nhớ rõ lúc trước là Lăng Tiếu ta cứu hai huynh muội các ngươi, Kim Long Thương này chính là vật đáp tạ đi, việc này thanh toán xong!
Cổ Vũ Phi cùng Cổ Tiểu Hà biến sắc.
Cổ Vũ Phi trầm giọng nói.
– Lăng Tiếu, ngươi muốn chiếm Kim Long Thương thành của mình?
Lăng Tiếu lắc đàu nói:
– Trong sơn động ngỳ đó Kim Long Thương bị tàn hồn Đế cấp đoạt đi, ta vô tình lấy được Kim Long Thương, nhưng mà Lăng Tiếu phúc tinh cao chiếu nên không có chết, còn đạt được tàn hồn Đế cấp thưởng thức, tiếp nhận nó truyền thừa, mà Kim Long Thương này chính là vật của tiền bối kia khi còn sống, chỉ bị Cổ Dương Húc tiền bối các ngươi đoạt đi mà thôi, hôm nay ta đạt được truyền thừa của tiền bối đó, Kim Long Thương lại nhận ta làm chủ, Cổ huynh ngươi bảo ta làm sao lấy đồ sư phụ giao cho ta trả cho Cổ gia chứ?
Vì muốn lấy Kim Long Thương, Lăng Tiếu không ngại nói dối.
NẾu là bình thường Lăng Tiếu mới chẳng muốn giải thích với Cổ Vũ Phi làm giò, dù sao đoạt cũng đoạt, chỉ cần có bổn sự thì cứ đoạt, chính là sợ đối phương không có bổn sự này.
Hiện tại Lăng Tiếu cũng không phải sợ Cổ gia, mà là trong nội tma có một chút sâu xa của Cổ Hoàng Thần Công ràng buộc.
Nếu như lúc trước không có Kim Cương Ngũ Biến Quyết từ vị tiền bối Cổ gia Cổ Dương Húc mang ra khỏi động, cũng bởi vì đủ chuyện nên rơi vào tay lão thái gia, hắn dựa vào đó mà tu luyện mới có thể nhiều lần biến nguy thành an, đạt tới tình trạng hiện tại.
Vì thế Lăng Tiếu cũng hiểu phải cho Cổ gia một giải thích!
Nếu như bọn họ cảm thấy không được, đừng trách hắn trở mặt.
– Lăng Tiếu ngươi cho rằng Cổ Vũ Phi ta là hài tử ba tuôi sao? Hôm nay không trả Kim Long Thương thì ngươi đừng mong rời khỏi đây!
Cổ Vũ Phi tức giận quát.
Hắn cảm thấy Lăng Tiếu này nói lời bịa đặt, hắn làm sao có thể tin tưởng được chứ?
– Hừ, hai huynh muội ccs ngươi có phải tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết hay không?
Lăng Tiếu không đáp hỏi ngược lại.
– Việc này ta còn không có hỏi rõ ngươi đấy, ngươi rõ ràng còn dám khơi mào, ngươi trộm tu bí mật bất truyền của Cổ gia ta khi nào?
Cổ Vũ Phi cau mày hỏi.
– Ha ha, thật sự là buồn cười, chẳng lẽ các ngươi cho rằng Lăng Tiếu ta có năng lực lẻn vào Cổ gia các ngươi học trộm bí mật bất truyền sao? Không biết là đầu óc ngươi có vấn đề hay là người Cổ gia các ngươi vô năng?
Lăng Tiếu cười lạnh nói, hắn hiện tại rất không thoải mái, nói thế nào thì hắn cũng cứu huynh muội Cổ gia, không nghĩ tới đối phương vô lễ trách móc hắn, điểm này làm hắn phản cảm.
Cổ Vũ Phi bị Lăng Tiếu hỏi ngược thì sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một cổ khí thế tăng lên, xem bộ dáng dường như muốn ra tay với Lăng Tiếu.
Cát Bối Hân cùng Diệp Vân Phong đứng trước Lăng Tiếu.
Mà lúc này Cổ Tiểu Hà khẩn trương nói:
– Đại ca, đừng kích động, chuyện gì cũng từ từ!
Nếu như đại ca nàng hiện tại giao chiến với Lăng Tiếu, không phải tình duyên của nàng cũng hết sao?
Cổ Vũ Phi đẩy tay Cổ Tiểu Hà ra tay sau, nói:
– Tiểu muội, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra hắn muốn chiếm Kim Long Thương của chúng ta thành của mình sao? Chờ ta lấy Kim Long Thương rồi nói sau.
– Ai dám động tới lão đại của ta, Diệp Vân Phong ta là người đầu tiên không bỏ qua cho kẻ đó!
Diệp Vân Phong khí thế tăng lên, cũng ngăn cản Cổ Vũ Phi.
NHưng khí thế củ hắn dù bất phàm nhưng không dùng Thăng Linh Quyết vẫn có chênh lệch với Cổ Vũ Phi, Cổ Vũ Phi chính là tinh anh đứng đầu của Cổ gia đấy.
– Ít làm càn trước mặt t!
Cổ Vũ Phi thường thường quát lên.
Ngay sau đó hai người đánh nhau.
Lúc này vài âm thanh xé gió lao tới, vài đạo thân ảnh hạ xuống bên cạnh Lăng Tiếu.
– Lăng huynh, từ khi chia tay tới giờ không có gì chứ!
Phong Vô Ảnh cầm theo bầu rượu tươi cười hỏi thăm Lăng Tiếu một câu.
– Chỉ còn lại nửa cái mngj, tại sao không việc gì!
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
– Không sao, dùng mệnh cách mạnh mẽ của Lăng huynh như vậy làm sao có thể tráng niên mất sớm được cơ chứ, huống hồ ta cũng không muốn biểu muội của ta biến thành quả phụ đâu.
Phong Vô Ảnh uống một hớp rượu nói ra, ánh mắt của hắn nhìn qua Cổ Vũ Phi, rất rõ ràng Phong gia đã trợ trận cho Lăng Tiếu.
– Đúng vậy, Lăng Tiếu, ta cũng không muốn nhìn thấy Hân muội khổ tâm vì ngươi.
Phong Nhã Hinh nhàn nhạt nói ra.
Cổ Vũ Phi nghe hai người nói thì trên trán ngăn lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Vô Ảnh nói:
– Phong gia muốn nhúng tay vào vũng nước đục này sao?
Nếu như Phong gia đứng bên Lăng Tiếu thì chuyện này không dễ làm.
– Ha ha, kính xin Cổ huynh cho Phong mỗ được mở rộng tầm mắt?
Phong Vô Ảnh tươi cười.
– Hừ, chỉ cần Lăng Tiếu chịu mang Kim Long Thương giao ra đây, Cổ Vũ Phi ta tự nhiên không khó xử hắn.
Cổ Vũ Phi đáp.
Phong Vô Ảnh vừa muốn nói gì thì Lăng Tiếu gạt mọi người đi tới trước mặt Cổ Vũ Phi nói:
– Thật không nghĩ tới ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu ngươi muốn Kim Long Thương thì có bản lĩnh tới lấy, chỉ sợ ngươi không có bổn sự này.
Lăng Tiếu có thời gian giảm xốc, thương thế toàn thân khôi phục ba bốn thành, thực lực này tuy nói muốn chống lại Cổ gia có chút miễn cưỡng, nhưng với Lăng Tiếu thì đủ rồi.
– Lăng Tiếu không phải như vậy…
Cổ Tiểu Hà không muốn Lăng Tiếu hiểu lầm và định giải thích, tuy nhiên bị ánh mắt Cổ Vũ Phi ngắt lời.
– Tiểu muội ngươi im miệng cho ta, hôm nay ta phải thu hồi thánh vật của Cổ gia.
– Ha ha… Thú vị thú vị, Cổ gia đúng là vô sỉ, người ta cứu tính mạng các ngươi, rõ ràng còn muốn lấy oán trả ơn!
Một giọng cười to vang lên.
Ngay sau đó chín đạo nhân ảnh rơi xuống bên cạnh Lăng Tiếu.
Cổ Vũ Phi quay đầu nhìn qu người nói chuyện, đồng tử co rút lại.
– Đông Phương gia!
– Thì ra là Đông Phương huynh, kính xin ngươi không nên nhúng tay vào chuyện giữa ta và Lăng Tiếu.
Cổ Vũ Phi nhàn nhạt đáp.
Mặc dù mọi người đều là người thế gia, nhưng mà thực lực Đông Phương gia lại đứng đầu các thế gia, Cổ Vũ Phi không biết Đông Phương Hùng vì sao phải nhúng tay, trong lòng ẩn ẩn có ý thoái lui.
Cổ gia có thể liều mạng với Phong gia, nhưng có Đông Phương gia đứng bên cạnh Lăng Tiếu thì hắn không dám vọng đọng.
– Đông Phương Hùng ta xem thường nhất chính là kẻ vong ân bội nghĩa, việc này Đông Phương Hùng ta quản rồi.
Đông Phương Hùng nói.
Chuyện này khiến thần sắc Cổ Vũ Phi biến hóa.
Lăng Tiếu khó hiểu nhìn qua Đông Phương Hùng, hắn thề là chưa từng có chút liên hệ nào với Đông Phương gia ah, vì sao người ta trợ giúp hắn?