Sở Không bất mãn nói:
– Đây không phải thỏa hiệp với hắn sao? Nếu người ta không đổi làm sao bây giờ?
– Ngươi câm miệng cho ta!
Phương Bất Nhị nháy mắt quát lớn, chấn rung mọi người đinh tai nhức óc.
Sở Không hoảng sợ quỳ xuống, không ngớt lời cầu xin tha thứ.
– Chuyện này cứ làm theo lời ngươi nói đi, bằng không kinh động sư tôn, thật có chút chuyện bé xé ra to, nhưng ta sẽ không đích thân đi nói với môn chủ, do hộ pháp trưởng lão đi giúp ta nói đi!
Phương Bất Nhị hạ quyết định nói.
Hộ pháp trưởng lão muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra miệng.
…
Trên đỉnh núi, Lăng Phi vẻ mặt hưng phấn chạy lên gặp môn chủ.
– Ngũ đệ, sự tình gì làm ngươi cao hứng như vậy?
Lăng Thần nhìn Lăng Phi hỏi.
– Ha ha, chẳng lẽ đại ca không nghe được lời đồn sao?
Lăng Phi nói.
– Ta đương nhiên đã biết, nhưng bằng tính cách cẩu thả của ngươi sẽ không nghĩ ra biện pháp như thế, có phải là chủ ý của tiểu tử Lăng Tiếu hay không?
Lăng Thần nói.
– Ha ha, đúng vậy, chủ ý tổn hại như thế hắn cũng nghĩ ra, hắn thật không sợ người ta chó cùng rứt giậu đâu.
Lăng Phi đáp.
– Xem ra khí phách của hắn không nhỏ, còn có thể đánh bại hai đồ đệ của Phương Bất Nhị, trực tiếp bị hắn táp ngược lại, tiểu tử kia trời sinh không chịu nhận thiệt thòi ah!
Lăng Thần tán thưởng nói.
Lăng Phi đồng ý:
– Không sai, ta cảm thấy được hiện tại hẳn nên triệu tập hội trưởng lão, bắt lấy Phương Bất Nhị, đến lúc đó ta xem bọn hắn còn dám nói gì.
– Sự tình không đơn giản như vậy, nếu Lăng Tiếu chỉ có thân phận đệ tử, vậy dù lời đồn là thật cũng không làm gì được Phương Bất Nhị, ngược lại bị trưởng bối nhìn trúng đồ vật của hắn còn trở thành vinh hạnh của hắn.
Lăng Thần phân tích rõ ràng, sau đó nói tiếp:
– Bất quá…chờ thêm hai ngày nữa sau khi công bố thân phận tiểu tử kia, như vậy sẽ dễ làm, dù là Phương Bất Nhị cũng không lời nào để nói!
– Chẳng lẽ đại ca muốn trong ngày cử hành đại điển…
Lăng Phi hiện tia hưng phấn nói.
– Việc này biết là tốt rồi, chúng ta còn phải trù hoạch một phen!
Lăng Thần đáp.
Lăng Tiếu rốt cuộc tới trước phong điển một ngày.
Trong Thiên Long Môn sáng sớm có tiếng chuông vang lên, tổng cộng sáu tiếng chuông vang vọng, tiếng chuông như thế này chỉ diễn ra trong thời khắc trọng đại.
Nếu như phong tứ trưởng lão nội môn cũng chỉ có ba tiếng chuông mà thôi, mà sáu tiếng chuông chỉ có trưởng lão cấp Thiên Thần Vương được phong điển, mà chín tiếng chuông là phong điển của môn chủ hoặc thủy lão.
Người có quyền lực cao thấp trong môn phái bắt đầu đi xem lễ, bọn họ cũng không biết ai trở thành Thiên Thần Vương, chuẩn bị phong tứ.
– Trong Thiên Long Môn chúng ta lại xuất hiện một Thiên Thần Vương sao?
– Chắc là như vậy, bằng không cũng không có tới sáu tiếng chuông đâu, chỉ có trưởng lão cấp bậc này mới có đãi ngộ như thế..
– Nếu có một ngày ta có được đãi ngộ như thế, có thể có một ngọn núi tu luyện, quyền lực cũng to hơn bây giờ nhiều.
– Dựa vào tư chất của ngươi thì nằm mơ đi, có thể yên ổn ở vị trí chấp sự nội môn đã cảm ơn trời đất rồi.
– Đúng vậy, không phải hai ngày trước nghe nói Phương thống lĩnh thu một đệ tử chân truyền sao? Hắn tốt xấu gì cũng là Thiên Thần Vương ah, tại sao không biết xấu hổ đấu cứng với đê tử, còn cho đệ tử củ hắn đả thương người ta, thật sự là khiến người ta cảm thấy trái tim băng giá!
– Cũng không phải sao? Phương thống lĩnh làm người bá đạo, tính tình lại nóng nảy, nếu hắn làm môn chủ, chỉ sợ trong môn gà chó không yên rồi.
– Hư, nhỏ giọng chút đi, vạn nhất hắn nghe được thì chuyện này không xong đâu.
Trên diễn võ tràng ở núi chính đã bố trí cảnh tượng long trọng.
Trên đài cao có mấy chục cái bàn cho Thiên Thần Vương ngồi, mà ỏ chủ vị đài cao là môn chủ, hai bên đài cao là tám cái trống lớn, ở trên không đài cao càng có nhiều đèn lồng màu đỏ được giăng khắp nơi, không khí vui vẻ không nghi ngờ.
Phong điển còn không có bắt đầu, bốn phía quanh diễn võ tràng có nhiều người vây quanh.
Trước khi bắt đầu phong điển, môn chủ Lăng Thần và một đám trưởng lão nhập tọa.
Một tên trưởng lão đứng lên nói:
– Giờ lành phong điển đã tới!
Sau khi âm thanh vang lên, bốn phía đài cao có nhiều nam nhân ở trần đang giơ hào giác trong tay thổi lên.
Ô ô!
Hào giác vang vọng, tiếng trống cũng vang lên rền trời.
Hiện trường không khí trang nghiêm, tất cả mọi người đưa mắt nhìn qua trung ương đài cao, bọn đều muốn nhìn thấy phong thái của trưởng lão mới.
Lúc này có một nam tử trẻ tuổi áo bào trắng từ một góc đi ra.
Hắn thanh tú phiêu dạt, khí vũ hiên ngang, hắn long hành hổ bộ đi tới trung ương diễn võ trường.
Hắn cúi người thi lễ với môn chủ và trưởng lão.
Phương Bất Nhị nhìn thấy Lăng Tiếu đi lên đài thì thần sắc khó coi tới cực điểm.
– Chuyện này không có khả năng, hắn làm sao là trưởng lão cao cấp mới tấn thăng chứ, nan đạo hắn có thực lực Thiên Thần Vương sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Phương Bất Nhị tại nói thầm trong lòng.
Trong tràng có nhiều người không nhận ra Lăng Tiếu nên nói thầm:
– Chỉ là một thấp giai Thần Vương, sao lại xuất hiện phong điển sáu tiếng chuông chứ?
Nhưng mà sau khi bọn họ nhìn thấy tuổi tác của Lăng Tiếu thì kinh ngạc lên.
Người ở bốn phía đều kinh ngạc cả kinh.
– Tiểu gia hỏa anh tuấn này chính là trưởng lão mới sao? Hắn không phải người một năm trước đánh bại đệ tử Hạ Công trưởng lão Văn Thái Nhạc sao?
– Đúng vậy a, không nghĩ tới mới qua một năm hắn đã trực tiếp từ Thánh Hoàng đỉnh phong trở thành Thần Vương, tiến giai quá nhanh rồi!
– Cũng không phải sao? Có lẽ bởi vì tốc độ tiến giai thần tốc của hắn cho nên đặc biệt phong điển long trọng cho hắn, thật sự là quá khoa trương.
– Đúng vậy, hắn… Hắn không phải là là Lăng Tiếu bị Phương thống lĩnh giáo huấn sao? Hình như thần khí của hắn bị Phương thống lĩnh đoạt đi.
– Đúng thế, nếu như Lăng Tiếu chỉ là đệ tử, có lẽ Phương thống lĩnh không có quan tâm, nhưng người ta bây giờ tấn thăng làm trưởng lão, hắn còn dám áp lấy thần khí của người ta sao?
Một gã trưởng lão cầm tờ giấy lên nói:
– Lăng Tiếu tiến lên nghe phong, ngươi chưa tới trăm tuổi đã đặt thần cơ, thành tựu thần dược sư, thành tựu đệ nhất nhân trong lịch sử môn phái, đặc biệt phong ngươi làm trưởng lão cao cấp, thưởng một phong riêng biệt, mười hộ pháp, trăm thị vệ, thần tinh năm tỷ…
Tên trưởng lão này đọc phong thưởng của Lăng Tiếu xong thì mọi người còn cho rằng mình nghe nhầm.
Dùng thành tựu chưa tới trăm tuổi đạt tới Thần Vương, đây được xưng tồn tại yêu nghiệt, nhưng mà trong lịch sử không thiếu thiên tài, thế nhưng mà hắn còn là thần dược sư, vậy thì đúng là trước giờ trong lịch sử chưa từng có rồi.
Kỳ thật tên trưởng lão tuyên đọc cũng cho rằng mình hoa mắt đấy.
Hắn nói thầm trong lòng:
– Bản tuyên này có ghi nhầm không vậy?
Sau khi tên trưởng lão này đọc xong, Lăng Tiếu không thể không đi quỳ lễ cảm tạ.
Lúc này môn chủ Lăng Thần bắt đầu nói chuyện: