Cho nên các tông liền đặt ra quy củ, mỗi năm năm cử hành Thệ Tông đại hội ngay bí cảnh, do các tinh anh tông phái cùng nhau đi vào tranh đoạt trân bảo.
Trải qua nhiều lần tổ chức Thệ Tông đại hội, cuối cùng cũng có người lấy được chú ít vật trân quý bên trong, còn có người nhờ vậy mà đột phá được vương cấp.
Dù sao mỗi một lần tham gia Thệ Tông đại hội vẫn luôn sẽ có người lấy được ưu đãi.
Nhưng mà cơ duyên cùng nguy hiểm luôn sẽ đi song hành với nhau.
Mỗi một đời trẻ tuổi đi vào bí cảnh, có thể sống sót được một phần ba xem như đã vạn hạnh.
Cho nên Mộc Ân phải giải thích rõ ràng với đệ tử của mình, nói rõ cho dù dụ hoặc của bí cảnh có lớn, cũng không bằng tính mạng của mình, không còn mạng có thứ tốt cũng chỉ vô dụng.
– Tốt lắm, nên nói đã nói xong, ngày mốt các ngươi đến diễn võ trường tập hợp, cùng các sư huynh đệ tỷ muội đi Vạn Thú Quật, ta hi vọng các ngươi đều có thể còn sống trở về.
Mộc Ân nói xong, Mộc Hòe lại khuyến khích, sau đó lại nói:
– Các ngươi đi về chuẩn bị trước, Tiếu nhi lưu lại.
Trần Văn Vũ cùng hai gã đệ tử khác rời đi, Mộc Hòe nhìn Lăng Tiếu nói:
– Tiếu nhi, ngươi đối với Thệ Tông đại hội lần này có ý kiến gì không? Với thân phận của ngươi có đi hay không kỳ thật không sao cả.
Lăng Tiếu thoáng do dự hỏi:
– Lần này Thệ Tông đại hội cần bao lâu thời gian?
Hắn còn có chuyện phi thường trọng yếu cần làm, nếu bởi vì đại hội mà làm lỡ việc thật sự là muốn chết.
Mộc Hòe đáp:
– Ít nhất chừng hai tháng đi.
Lăng Tiếu trầm tư một chút nói:
– Vậy đệ tử đi đi!
Mộc Hòe thấy hắn trả lời miễn cưỡng, cho rằng trong lòng hắn không muốn đi, vì vậy tiếp tục khuyên:
– Ngươi không muốn đi cũng không người nào dám nói gì đâu.
– Đi xem cũng tốt, ở mãi nơi này cũng không có ý tứ gì.
Lăng Tiếu thản nhiên nói.
Hắn nghe ra được Mộc Hòe quan tâm, trong lòng thật cảm kích.
Nhưng hắn cũng không e ngại nguy hiểm trong bí cảnh, mà đang lo lắng mình không đủ thời gian đi tìm Thiên Cổ thần công.
Từ Cổ Tế thành quay về Tử Thiên tông đã được bốn tháng, cho nên Lăng Tiếu nhất định phải biết rõ Thệ Tông đại hội lần này cử hành bao nhiêu thời gian, nếu quá dài thì hắn chắc chắn không thể đi.
Vừa rồi Mộc Ân nhắc tới bí cảnh Vạn Thú Quật, có cấm chế dù là thất phẩm tông môn cũng khó thể đánh vỡ, có thể biết bên trong khẳng định có chỗ bất phàm.
Lăng Tiếu biết trên đại lục này cường giả nhiều vô kể, hiện tại hắn chẳng qua chỉ là võ giả bình thường còn chưa nhập vương cấp mà thôi. Hắn muốn đến Nam Man tìm kiếm Thiên Cổ thần công, nơi đó nhất định có không ít nguy hiểm, hơn nữa Nam Man còn có hung danh, người bình thường không dám đặt chân vào nửa bước.
Hắn suy nghĩ nếu lần này đi Thệ Tông đại hội có thể đạt được chỗ tốt, giúp hắn đột phá vương cấp, như vậy khi đi Nam Man cũng tăng thêm vài phần nắm chắc.
Nhưng đối với chuyến đi Nam Man, chính hắn cũng không ôm hi vọng quá lớn, thực lực của đại tế ti mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, người ta bao năm còn chưa tìm được Thiên Cổ thần công, mà hắn chỉ là võ giả linh sư giai, muốn tìm được thần công cần bao nhiêu cơ duyên đây!
Mộc Hòe thấy Lăng Tiếu vẫn kiên trì nên không tiếp tục nói gì nữa, kỳ thật trong lòng hắn thật mâu thuẫn.
Một mặt hắn hi vọng Lăng Tiếu có cơ duyên, mặt khác thực lực của Lăng Tiếu cực mạnh trong giới trẻ tuổi đời này, nếu hắn không đi, các đệ tử khác trong tông môn thì hắn không muốn quản, nhưng đệ tử Mộc Kỳ phong thật sự cần có Lăng Tiếu chiếu cố, vạn nhất xảy ra sai lầm đệ tử Mộc Kỳ phong đều tử vong trong Vạn Thú Quật, hắn thật sự không biết đi tìm ai mà khóc.
Về phương diện khác hắn lại lo lắng Lăng Tiếu gặp nguy hiểm trong bí cảnh, hiện tại thành tựu của Lăng Tiếu đã có tư cách ngang vai ngang vế với bọn họ, nếu Lăng Tiếu tử vong, chẳng những Mộc Kỳ phong tổn thất mà là cả tông môn cũng tổn thất.
Nhìn Lăng Tiếu rời khỏi, trong lòng Mộc Hòe thầm than:
– Ngọc không mài không thành khí, hi vọng hài tử này có phúc duyên thâm hậu đi!
Hai ngày sau, trong diễn võ trường tông môn hội tụ đầy đủ tinh anh các ngọn núi, tổng cộng có ba mươi lăm người, ngoại trừ hai mươi lăm đệ tử chân truyền, mười người khác là đệ tử nội môn của các ngọn núi.
Về phần tại sao lại có đệ tử nội môn tham gia đại hội Thệ Tông lần này đây?
Đương nhiên không phải vì cho họ vào bí cảnh tham gia tranh đấu, bằng không lấy thực lực của bọn họ, bất kỳ một gã linh sư giai nào cũng có thể nâng tay liền giết được họ.
Cho họ cùng lên đường, đơn giản là vì giúp họ mở rộng tầm mắt, lịch luyện bên trong Vạn Thú Quật cũng không sai.
Khi Lăng Tiếu đi tới, phát hiện mình là người đến trễ nhất.
Cũng không phải hắn cố ý bãi cái giá, mà là trước khi đi hắn phải đến cáo biệt Cát Bội Hân, lần này hắn đi Thệ Tông đại hội chưa chắc lập tức quay về tông môn, mà còn phải trực tiếp từ Vạn Thú Quật xuất phát đi Nam Man.
Chuyến đi này ít nhất cần hai năm mới trở về, hắn không thể không thông tri trước, bằng không chỉ sợ a đầu kia sẽ nghĩ ngợi lung tung.
Lăng Tiếu mới xuất hiện, mọi người lập tức cung kính nói:
– Lăng trưởng lão.
Lăng Tiếu cũng không có thói quen đùa giỡn bãi giá, cười chào hỏi, sau đó nhìn qua một phương hướng, vừa định đi qua thì đã có hai cỗ hương thơm xông vào mũi.
Nhất thời hai tay Lăng Tiếu bị ôm chặt lấy.
– Ngươi…mấy cô muốn làm gì?
Lăng Tiếu nhìn hai nữ nhân một lạnh một nóng hai bên, nhất thời cảm thấy được thân mình rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Không cần phải nói hai bên cạnh hắn là Băng Nhược Thủy cùng Ngọc Liệt Diễm.
Mà thân ảnh xinh đẹp u oán nhìn hắn cách đó không xa cuối cùng không kéo được da mặt cùng bổ nhào qua chỗ hắn.
Ngọc Liệt Diễm cười duyên nói:
– Ra đến bên ngoài ta muốn ngươi bảo hộ ta.
Băng Nhược Thủy không cam lòng yếu thế lạnh lùng nói:
– Ta giúp Vân sư tỷ nhìn ngươi, miễn cho bị người nào dạy hư.
– Ha ha, nam nhân không xấu nữ nhân không thương!
Ngọc Liệt Diễm lộ nụ cười quyến rũ đáp.
Băng Nhược Thủy không nói lại nàng, cả giận:
– Không biết xấu hổ!
Lăng Tiếu hết chỗ để nói, hắn hiện tại tin tưởng số mệnh, trước mắt không phải chính là một đôi cừu nhân sao?
Lăng Tiếu không thèm tính toán với hai nàng, đi về hướng Hoa Hiểu Quế.
Hoa Hiểu Quế thấy hắn đi tới, có chút ngượng ngùng nghênh đón:
– Lão…lão đại.
Vừa rồi vốn muốn đến chào hỏi Lăng Tiếu, nhưng thân phận Lăng Tiếu không còn như ngày xưa, huống hồ ân oán giữa Dược phong cùng Lăng Tiếu bản thân lại biết rõ, vì vậy mới đứng yên tại chỗ không dám đi qua.
Bây giờ nhìn thấy Lăng Tiếu đi tới, trong lòng thật cảm kích.
Lăng Tiếu không nói gì, chỉ vỗ lên vai Hoa Hiểu Quế.
Giữa huynh đệ cũng không cần phải nói lời nào.
Lần này chuyến đi Vạn Thú Quật trong các đệ tử tính bối phận cùng thực lực Lăng Tiếu là cao nhất, cho nên để cho hắn dẫn đội.
Lăng Tiếu không có ý kiến gì đối với việc này, hắn không nghĩ muốn chỉ huy người khác, nhưng quyết định như vậy vẫn tốt hơn có người khoa tay múa chân trên đầu hắn.