Nếu như không phải là nàng nghĩ được chu đáo, chỉ sợ thân thể của La Mỹ Anh đã trở thành một đống bạch cốt biến mất ở trong thiên địa rồi.
Lăng Tiếu nhìn khối băng điêu khổng lồ kia, nhìn gương mặt mang theo nụ cười an tường ở bên trong, trong lòng hung hăng bị đâm một cái.
Ban đầu ở bí cảnh, nếu là hắn nhẫn tâm một điểm, sớm đem đám người la Phách Hưng giết chết, cũng liền không phát sinh chuyện như vậy rồi.
Lăng Tiếu đưa tay đạt ở trên khối băng điêu, ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng áy náy vô hạn.
Hắn không biết đối với La Mỹ Anh là yêu hay là cảm kích, nhưng mà trong lòng hắn đã cho nàng một chỗ rất lớn, cả đời này hắn là không thể nào quên được nàng.
– Ta biết ngươi nhất định có bản lĩnh để cho La sư tỷ sống lại có đúng không?
Trên khuôn mặt đáng yêu của Ôn Khả Điệp cũng hiện lên ưu thương nhàn nhạt nói, nàng ở trong lòng hỏi ngược lại:
– Nếu như ta cũng vì hắn mà chết, không biết hắn có khổ sở vì ta như thế hay không?
– Ừ, ta nhất định có thể để cho nàng sống lại!
Lăng Tiếu nhàn nhạt đáp, trong giọng nói nhưng lộ ra kiên định nói không ra lời.
Người chết có thể sống lại sao?
Lăng Tiếu cũng không biết, nhưng mà hắn được chứng kiến năng lực thần kỳ để cho vạn vật phục hồi của Lục Ông kia.
Hắn cảm thấy đây hết thảy đều đáng giá.
Cho nên, hắn quyết định sau này phải nhanh một chút để cho Lục Ông khôi phục tinh nguyên, đến lúc đó tin tưởng lão có thể để cho La Mỹ Anh khởi tử hồi sinh.
…
Trọng Kiếm môn xác nhận đám người La Phách Thiên đã không còn ai sống sót, liền tranh luận nên để người nào đi giải quyết cái vấn đề này.
Cuối cùng Trọng Kiếm môn tổng cộng phái ra lục địa Hoàng giai cùng với thập đại Vương giai trước đi Tử Thiên tông hưng sư vấn tội.
Xét thấy bên trong Tử Thiên tông có thể xuất hiện siêu cấp cao thủ thần bí, bằng không làm sao có thể ngay cả lục giai Linh Sư của Thiếu môn chủ bọn họ cũng bị chém giết, cho nên người của Trọng Kiếm môn vừa đến cũng không dám lập tức đại khai sát giới, mà là trực tiếp bay đến Tử Thiên tông hỏi rõ ràng rồi lại tính toán tiếp.
La Quý Dương, lãnh tụ Trọng Kiếm môn Thái tượng trưởng lão, thực lực Nửa bước Tôn giai, hắn là một người dẫn đầu có thực lực mạnh nhất trong lần này, những người Địa Hoàng giai khác từng người đều là tinh anh trong Trọng Kiếm môn bọn hắn, mặt khác thập đại Vương giai kia đều có được thực lực cao cấp Vương giai. Bọn họ từng người đều cưỡi phi hành linh thú, từng người giống như thiên binh thiên tướng uy phong lẫm liệt, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ không chút che giấu nào, có thể thấy được lần này Trọng Kiếm môn thật sự là tức giận rồi.
Người của Trọng Kiếm môn mới vừa tới gần, các trưởng lão của Tử Thiên tông đều đã nhận ra, tất cả mọi người bắt đầu tụ tập lại với nhau, nghênh đón lần ác chiến này.
Bọn họ biết chuyện này căn bản không giấu diếm được Trọng Kiếm môn, hôm nay có Lăng Tiếu trấn giữ, bọn họ thật cũng không quá mức sợ hãi.
Nếu như không có Lăng Tiếu ở chỗ này, chỉ sợ nhân gia Nửa bước Thiên Tôn kia đã có thể đem tất cả mọi người của Tử Thiên tông tiêu diệt rồi.
– Thật tới rồi, khí tức thật cường đại!
Tiêu Tùng Lâm tay nắm lấy Thanh Linh kiếm, vẻ mặt nghiêm trọng chờ đợi người tới.
Xích Diễm phong thượng đại trưởng lão Khuông Đông ở một bên vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Tiêu sư huynh, lần này có thể tránh được hay không còn xem tiểu oa nhi kia ở dưới phong ngươi ròi, nếu quả như hắn có thể để cho tông môn thuận lợi tránh thoát một kiếp này, ta muốn hướng tông môn đề nghị để cho hắn làm Hộ tông trưởng lão của bổn tông.
– Khuông sư đệ, ngươi quá đề cao hắn rồi, hài tử kia bất quá chừng 20 tuổi, vẫn không thể ở lúc này gánh tránh nhiệm nặng nề.
Tiêu Tùng Lâm cười đáp.
Hộ tông trưởng lão, là một vị trí trưởng lão nắm đại quyền sinh sát, địa vị so với những trưởng lão khác thì cao hơn, là vị trí có thể so sánh với tông chủ.
Lịch đại Hộ tông trưởng lão, đều sẽ là một người có thực lực mạnh nhất đương đại, thực lực ít nhất phải đạt tới Địa Hoàng giai, mà Khuông Đông lại chính là Hộ tông trưởng lão của Tử Thiên tông trong mấy đời, người ở trong hai đời sau vẫn chưa có người nào đột phá Địa Hoàng, cho nên còn chưa có lựa chọn.
Hôm nay Lăng Tiếu chẳng qua là trung cấp Vương giai, lại được Khuông Đông đề danh là Hộ tông trưởng lão, Tiêu Tùng Lâm vẫn là rất cao hứng.
– Thực lực của hắn là quá rõ ràng, thực lực những người khác còn kém một chút, hơn nữa ta còn nghe nói oa nhi kia đã là Ngũ phẩm Luyện dược sư rồi, vị trí Hộ tông trưởng lão này ta còn sợ hắn nhìn không thuận mắt đây.
Khuông Đông nói.
Tiêu Tùng Lâm cười mỉm nói:
– Chuyện này để sau lại nói, bọn họ đã đến.
Trong lúc nhất thời, các trưởng lão ở phía sau hai người đều khẩn trương vạn phần lên.
Mười mấy đầu Tứ giai cao cấp Kim Linh Ưng chấn động cánh bay nhanh, phát ra từng vòng kim sắc chói mắt, khiến cho không khí xung quanh đều phát ra trận trận tiếng thiết cát chói tai.
Ở chỗ trung gian nhất của những Kim Linh Ưng này có một đầu linh thú phá lệ bắt mắt.
Linh thú này bay ở trung ương nhất, để cho hơn mười đầu Kim Linh Ưng ở bên cạnh núp ở phía sau mặt, thật không dám nhích tới gần, tựa hồ rất là e ngại linh thú kia.
Đây là một đầu Lục giai đê cấp linh thú Huyết Nhãn Ưng, cặp ánh mắt đỏ bừng như máu kia thời khắc đều lộ ra ánh mắt quỷ dị dọa người, phảng phất đối mắt một cái đều sẽ luân nhập vào địa ngục vô biến khó có thể thoát ra, nó thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng quái khiếu, lão nha bén nhọn âm sâu kia lại càng tràn đầy khí tức huyết tinh.
Chấp sự ở dưới Tử Thiên tông cùng các đệ tử đều bối rối lên, từng người đều trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Tiêu Tùng Lâm cùng Khuông Đông liếc nhau một cái, hai người hướng hơn mười người bọn hắn nghênh đón.
– Khách quý phủ xuống Tử Thiên tông ta, quả thật là may mắn của Tử Thiên tông ta!
Tiêu Tùng Lâm hướng về phía mười mấy người chắp tay cất cao giọng nói.
Bất kể Trọng Kiếm môn có phải là cừu địch hay không, nhưng cái lễ số đãi khách này vẫn là phải có.
Bởi vì cái gọi là tiên lễ hậu binh đi!
– Tử Thiên tông các ngươi thật to gan, lại dám giết hại Thiếu môn chủ tương lai của Trọng Kiếm môn ta, các ngươi phải bị tội gì?
La Quý Dương đứng ở trên đỉnh đầu dữ tợn của Huyết Nhãn Ưng khổng lồ kia lạnh lùng nói.
Hắn giống như một gã quân vương cao cao tại thượng hướng về phía những tay sai không có mắt kia quát trách.
Cái loại ánh mắt cao ngạo này, cười lạnh khinh thường kia, sát ý nồng đậm kia cơ hồ không chút nào che dấu.
Tiêu Tùng Lâm cùng Khuông Đông đều là khẽ nhíu mày, bọn họ luôn luôn thân ở địa vị cao, người nào lại thích bị người khác chất vấn như thế.
Tiêu Tùng Lâm đón nhận ánh mắt của La Quý Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
– Đối với chuyện La thiếu chủ chết ở Tử Thiên tông chúng ta, chúng ta cảm thấy sâu sắc xin lỗi, nhưng mà chư vị thử nghĩ xem, lấy thực lực của La thiếu chủ cùng với chư vị đại nhân mà hắn mang đến, Tử Thiên tông chúng ta là đối thủ của bọn sao?