Thần Khống Thiên Hạ
Tác Giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: Vipvanda
Lăng Tiếu nhìn Tuần Chính, hắn muốn biết bọn họ có phải là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông hay không?
Tuần Chính dùng hành động chứng minh bản thân, hắn tiến lên trước một bước lớn tiếng nói:
– Các ngươi muốn làm gì, Lăng đại sư chính là khách quý mà Hỏa Đường trưởng lão mời đến, chẳng lẽ các ngươi không sợ trưởng lão trách tội xuống sao? Tránh ra cho ta!
Tuần Chính chức vị không thấp, tuy nói mấy người trước mắt này đều là nhân vật phong vân trong môn, đổi vào lúc khác hắn sẽ không trêu chọc bọn hắn, nhưng hiện giờ có Hỏa Đường trưởng lão lên tiếng, hắn cũng không có gì phải nhượng bộ cả.
– Không có khả năng, Hỏa Đường trưởng lão sao có thể tiếp kiến loại tiểu nhân vật như hắn chứ!
Hỏa Trần không tin quát.
Tuần Chính đang định nói thêm gì thì ánh mắt lại nhìn về phía trước không xa, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói:
– Không tin, vậy thì để Hỏa Đường trưởng lão nói với các ngươi đi.
Mọi người kinh hãi, đều quay đầu nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một gã lão giả lăng không chậm rãi đi tới.
– Bái kiến Hỏa Đường trưởng lão!
Bốn người thần sắc biến đổi, lập tức ân cần hành lễ với lão giả.
– Hỏa Đường trưởng lão, lăng đại sư đã tới!
Tuần Chính chắp tay nói.
Lăng Tiếu ở một bên có chút thi lễ với Hỏa Đường, xem như ân cần thăm hỏi.
– Ân, đã đến thì tốt rồi.
Hỏa Đường mỉm cười gật gật đầu, tiếp theo ánh mắt dừng ở trên người bốn người Hỏa Trần.
– Các ngươi đều rất rãnh rỗi sao? Có cần ta đi nói với sư phó của các ngươi, để các ngươi đi trồng linh thảo vài năm không?
– Hỏa Đường trưởng lão nghiêm trọng rồi, chúng ta chỉ là đang giỡn với Lăng Tiếu thôi, chúng ta đi ngay đây!
Trung niên nhân kia liên tục khoát tay áo nói, tiếp theo đánh mắt với đám sư huynh đệ, liền dẫn đầu rời đi.
Hỏa Trần cũng biết Hỏa Đường ra mặt, hắn không thể nào lấy lại danh dự được, chỉ có thể không cam lòng rời đi.
Bất quá, trong lòng hắn đã có kế hoạch, hắn sẽ không dễ dàng buông tha Lăng Tiếu như vậy.
– Mấy người bọn hắn đều có chút thành tựu liền trở nên kiêu ngạo không coi ai ra gì, xem ra bọn họ đã an nhàn quá lâu rồi!
Hỏa Đường khẽ thở dài, tiếp theo nhìn Lăng Tiếu nói:
– Lăng tiểu hữu. . . Không, hẳn là lăng đại sư mới đúng, biểu hiện của ngươi ở Đan Hội Đại Bỉ ta đã biết, rõ ràng ngay cả giám sát trưởng lão cũng bị kinh động, khó lường ah!
Lăng Tiếu khiêm tốn nói:
– Khiến tiền bối chê cười!
– Ha ha, người tuổi trẻ không cần quá khiêm tốn, Đan Hội Đại Bỉ đã cử hành vô số lần, nhưng có thể bỗng nhiên nổi tiếng như ngươi, thật đúng là đã ít càng thêm ít, năng lực của ngươi, khiến cho những lão gia hỏa chúng ta đều cảm thấy hổ thẹn!
Hỏa Đường cười nói, tiếp theo nói v ới Tuần Chính:
– Tuần Chính ngươi khó được quay lại một lần, đi bốn phía dạo chơi chút đi, ta có vài lời muốn nói với Lăng tiểu hữu, đến khi ra ngoài lại làm phiền ngươi vậy.
Tuần Chính nhẹ gật đầu, sau đó liền quay người bay sang một hướng, trong lòng hắn thập phần kinh ngạc thái độ của Hỏa Đường trưởng lão đối với Lăng Tiếu:
– Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự là Tà Đế truyền nhân? Bằng không Hỏa Đường trưởng lão sao lại nhiệt tình với hắn như vậy chứ?
Sau khi Tuần Chính rời đi, Lăng Tiếu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
– Tiền bối, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?
Lúc hắn vừa tới Dược Đô Hỏa Đường đã mời hắn đến Dược Môn, hắn thật sự không rõ Hỏa Đường đang bán thuốc gì nữa?
Hỏa Đường vuốt râu dài một cái cười nói:
– Không phải lão phu muốn tìm ngươi, muốn tìm ngươi là một người hoàn toàn khác, ngươi đi theo ta đi.
Dứt lời, hắn lại dẫn Lăng Tiếu tiến đến một hướng khác.
Lăng Tiếu cũng không chần chờ, lập tức đuổi theo Hỏa Đường.
Không bao lâu, hai người tới trước một mảnh sơn mạch nhỏ
Sơn mạch nhỏ này lộ ra rất kỳ lạ, núi đá đều lộ ra vàng óng ánh, mà cây cối sinh trưởng trên đó cũng đều hiện lên màu vàng, từ xa nhìn lại giống như một mảnh hải dương màu vàng vậy, lộ ra rất kỳ quan.
Ngoài ra, nhiệt độ ở khu vực này cũng cực cao, võ giả bình thường tới gần đều sẽ không chịu nổi nhiệt độ ở đây.
Nhưng đối với võ giả tu luyện hỏa thuộc tính lại là một chỗ tu luyện rất tốt.
Vừa tới đây, Lăng Tiếu liền cảm thấy Si Mị Lam Hỏa Châu nhảy rộn lên, nó thiếu chút nữa đã không thể không chế bay ra khỏi thức hải rồi.
– Kim Liệt U Châu!
Lăng Tiếu nhịn không được kinh hô lên!
Hỏa Đường bên cạnh nhìn Lăng Tiếu nói:
– Tiểu hữu rõ ràng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Kim Liệt U Châu?
Lăng Tiếu khẽ cười nói:
– Sớm nghe nói Dược Môn có Thiên Hỏa tồn tại, xem tình huống nơi này, ngoại trừ Kim Liệt U Châu có thể tạo thành kỳ cảnh như thế ra, còn có vật gì có uy năng bực này nữa!
Hỏa Đường nhẹ gật đầu, tiếp theo hướng về phiến sơn mạch màu vàng kia cung kính khom người nói:
– Lão môn chủ, Lăng tiểu hữu đã đến!
– Lão môn chủ?
Lăng Tiếu kinh ngạc nhìn Hỏa Đường.
Hắn thật sự không nghĩ tới, Hỏa Đường rõ ràng dẫn hắn tới gặp lão môn chủ, đây rốt cuộc là sao?
Thật lâu, một thanh âm già nua vang lên nói:
– Ân, ngươi đi xuống trước đi!
Hỏa Đường cung kính khom người, cũng không hề để ý tới Lăng Tiếu, rõ ràng lập tức quay người rời đi.
– Ách. . . Tiền bối, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lăng Tiếu nhìn qua Hỏa Đường rời đi kêu to nói.
Hỏa Đường không trả lời, từ giữa núi non lại truyền tới thanh âm:
– Ngươi vào đi, nghi ngờ của ngươi để ta giải đáp!
Thanh âm kia vừa dứt, ở trước mặt Lăng Tiếu rõ ràng xuất hiện một con đường rộng một mét, con đường này không có nửa điểm màu vàng, cũng không có nửa điểm năng lượng nhiệt độ cao, tựa hồ như lăng không mở ra vậy.
Lăng Tiếu do dự một chút, vẫn đi vào bên trong
Hắn càng đi vào trong, Si Mị Lam Hỏa Châu nhảy lên càng thêm lợi hại.
– An tĩnh lại cho ta!
Lăng Tiếu cắn răng, triệt để áp chế Si Mị Lam Hỏa Châu.
Lăng Tiếu đoạn đường này rõ ràng đi trọn vẹn nửa canh giờ mới đi đến cuối cùng, đồng thời cũng nhìn thấy một đạo thân ảnh ngồi xếp bằng phía trước
Lăng Tiếu ngưng tụ thị lực muốn nhìn rõ diện mục của thân ảnh kia, nhưng đáng tiếc, vô luận hắn tụ kình thế nào cũng vẫn không cách nào thấy rõ dung mạo của đối phương, phảng phất như có một tầng sương ngăn cách lấy vậy.
– Bái kiến tiền bối!
Lăng Tiếu thu hồi nhãn lực, có chút khom người nói với thân ảnh kia.
Một người có thể khiến Hỏa Đường xưng là lão môn chủ, nhất định là nhân vật cấp lão tổ của Dược Môn, Lăng Tiếu không thể không cẩn thận đối đãi.
Bỗng nhiên, một đoàn kim sắc hỏa diễm bắn về phía Lăng Tiếu.
Hỏa diễm màu vàng này như rồng tới quá đột ngột, Lăng Tiếu vốn không có chút phòng bị, thân thể lập tức bị kim sắc hỏa diễm kia đốt cháy.
Ah!
Hỏa diễm đáng sợ kia lập tức đốt cho da thịt Lăng Tiếu cháy đen, hắn càng đau đến kêu thảm lên.
Cũng may, Si Mị Lam Hỏa Diễm trong cơ thể hắn hắn lập tức vọt ra, thôn phệ khu trừ những kim sắc hỏa diễm kia, khiến nó khó có thể tiếp tục đốt cháy.
Thế nhưng những kim sắc hỏa diễm này uy lực thật quá chỉ sợ, rõ ràng không sợ Si Mị Lam Hỏa, trong lúc nhất thời cũng không bị cắn nuốt.