Trung niên nhân có so đo, khí thế toàn thân mở ra toàn bộ, không khí quanh người của hắn bị áp súc biến hình, áp bách Lăng Tiếu bên này.
Uy áp của Linh Sư đỉnh phong uycó thể miểu sát võ giả dưới Linh Sư giai phía, Linh Sư trung giai cũng bị thương.
Nhưng mà Lăng Tiếu vẫn bình chân như vại, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
Tinh thần lực trong thức hải chậm rãi tỏa ra, chống cự uy áp của trung niên nhân này.
– Hừ, trừ phi ngươi là cường giả Vương giai, bằng không dùng uy áp với ta chỉ là trò cười.
Lăng Tiếu hừ lạnh trong lòng.
Huyền Diệu ở cách đó không xa kinh ngạc, mà trung niên nhân và bốn lão giả bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
Trung niên nhân này chính là tam đệ của tộc trưởng Lao gia Lao Lãng Cường, là là người mạnh nhất trong thế hệ thứ hai mươi mốt của Lao gia, năm nay chỉ mới năm mươi ba tuổi đạt tới Linh Sư đỉnh phong, được vinh dự là thiên tài có khả năng đặt chân lên Vương giai nhất của Lao gia.
Nhưng mà người mạnh nhất đời thứ hai mươi mốt của Lao gia lại không đủ áp ngã một người trẻ tuổi hai mươi tuổi, nếu chuyện này không tự nhìn thấy, nói ra cũng không ai tin.
– Quả nhiên có vài phần bổn sự, khó trách càn rỡ như thế!
Lao Lãng Cường hét lớn một tiếng, không có lợi dụng khí thế áp Lăng Tiếu, mà là đánh một quyền vào ngực Lăng Tiếu.
– Tới tốt!
Lăng Tiếu quát to một tiếng, côn sắt trong tay ngăn cản trọng quyền của Lao Lãng Cường, đâm thẳng tới trước.
Côn sắt này chính là huyền khí, mỗi lần xuất chiêu không thua gì một kích của Linh Sư.
Lao Lãng Cường tự nhiên không dám ngạnh kháng với huyền khí, hắn hóa quyền thành trảo ngăn cản côn.
Lăng Tiếu ý thức được ý đồ của Lao Lãng Cường, lúc này sửa thành đánh ngang.
Lao Lãng Cường không có ngờ tới Lăng Tiếu biến chiêu nhanh như vậy, lần nữa hóa trảo thành chưởng vỗ lên thân côn, một quyền khác đánh vào vai trái của Lăng Tiếu.
Quyền thế chưa tới, thuộc tính linh khí đã lao thẳng về phía Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu lúc này hắn không có lui ra sau, hắn ngạnh kháng một quyền của Lao Lãng Cường.
Thời điểm Lao Lãng Cường đắc ý, côn sắt của Lăng Tiếu đã đánh vào phần eo của hắn rồi.
Phốc!
Hai người thối lui ra sau.
Lăng Tiếu bị đánh lui mười bước, mà Lao Lãng Cường cũng không tốt hơn, bị một con toàn lực của Lăng Tiếu đánh lui năm bước, trong cơ thể chỉ cảm thấy máu sôi lên, thiếu chút nữa muốn thổ huyết, hắn ép xuống.
Trên lực lượng đối lập Lăng Tiếu hạ phong.
Nhưng mà chiêu thức của hắn lại chiếm thượng phong.
Tại sao vậy chứ?
Ai kêu Lăng Tiếu đã luyện thành Kim Cương Ngũ Biến Quyết đệ tam biến đại thành cơ chứ?
Tuy nói thân thể còn chưa tới cảnh giới bất diệt, nhưng mà công kích dưới Vương giai không tạo thành tổn thương quá lớn với hắn.
Đây chính là điểm vì sao Lăng Tiếu dám ngạnh kháng với Lao Lãng Cường.
– Các hạ rốt cuộc là ai? Tuy ngươi thực lực không tệ, nhưng muốn nháo sự ở thành Phần Địa này còn chưa đủ tư cách.
Lao Lãng Cường lạnh giọng hỏi.
Hắn không có tiếp tục tấn công, mà là trì hoãn thương thế.
Lăng Tiếu không nói gì, từ trong không gian giới lấy một lệnh bài ra.
Mặt chính diện của lệnh bày này có khắc chữ “Tử”, mà mặt sau là chữ “Dược”.
Đây chính là lệnh bài đệ tử nội môn của Dược Phong sử dụng, cũng đại biểu địa vị trong tông môn.
Bởi vì đệ tử ngoại môn không có tư cách có lệnh bài.
– Ngươi… Ngươi là đệ tử Tử Thiên Tông?
Lao Lãng Cường kinh ngạc hỏi.
Lăng Tiếu cho Lao Lãng Cường nhìn chính là mặt chữ “Tử”.
– Chẳng lẽ lệnh bài kia còn giả bộ?
Lăng Tiếu lạnh lùng nói một câu, khó chịu nói:
– Ta chính là Tử Thiên Tông, đệ tử nội môn Dược Phong Lăng Tiếu, phụng lệnh tông môn ra ngoài làm việc, hôm nay đang muốn hoả tốc chạy về tông môn bẩm báo, lại bị Lao gia các ngươi liên tục ngăn cản, các ngươi có ý gì?
Vốn Lăng Tiếu cũng không muốn vận dụng lệnh bài tông môn lấy ra dọa người, nhưng người ta người đông thế mạnh, huống hồ hắn còn phải ở Tử Thiên Tông lâu dài, đành phải miễn cưỡng lấy lệnh bài ra sử dụng.
– Ngươi chính là Lăng Tiếu?
Lao Lãng Cường kinh ngạc nói.
– Đúng vậy, ta đúng là Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu khẽ ngẩng đầu đáp, trong nội tâm đắc ý nói:
– Không nghĩ tới bản thiếu gia nổi danh như vậy, không ngờ có người nhận ra ở đây!
– Xem ra trong tay ngươi chính là Thanh Huyền côn.
Lao Lãng Cường nói một tiếng, sắc mặt của hắn đen lại, khí thế toàn thân kéo lên lần nữa, sát ý hiện ra.
– Cái gì Thanh Huyền côn?
Lăng Tiếu khó hiểu nói, đồng thời đề phòng.
– Hừ, còn dám nói xạo, ta giết ngươi báo thù cho con của ta!
Lao Lãng Cường tiến vào trạng thái mạnh nhất, quanh thân xuất hiện ánh sáng mầu xanh, một trường côn giống như đúc cây trong tay Lăng Tiếu hiện ra.
Ngay sau đó trường côn trong tay của hắn quét qua Lăng Tiếu.
Sưu sưu!
Mấy đạo quang mang vô cùng cường hoành nện thẳng vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nào dám mạng, Phong thuộc tính lập tức triển khai toàn bộ, không ngừng lui ra phía sau, đồng thời kêu to:
– Ngươi dám giết cả ta, chẳng lẻ không sợ tông môn diệt Lao gia các ngươi sao?.
Lăng Tiếu ẩn ẩn cảm giác được côn sắt trong tay của mình bị Lao gia nhận ra, hắn hiện tại ẩn ẩn đoán được thương tích hắn gây ra cho Lao Phạm Nhân trên Mộc Kỳ Phong ngày đã phát tác, mà Lao Phạm Nhân là con của tên này.
– Hừ, ta giết ngươi ai biết, mấy vị trưởng lão nhanh chóng ngăn cản tiểu tử này, không thể cho hắn trốn.
Trường côn trong tay Lao Lãng Cường không ngừng quét qua, đồng thời cũng ra lệnh cho mấy người khác động thủ với Huyền Diệu..
Huyền Diệu cười khổ lắc đầu, ngón tay bấm nhẹ, nói:
– Hôm nay quả nhiên sẽ có tai bay vạ gió, nhưng mà có lẽ hữu kinh vô hiểm.
Hắn nhìn qua vài tên trưỡng lão Lao gia nói.
– Này, chuyện này không liên quan tới ta, ta chỉ mới quen hắn thôi.
– Hừ, không cần biết ngươi quen hắn thế nào, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, miễn bị nổi khổ da thịt.
Một gã Linh Sư không để ý tới Huyền Diệu giải thích.
– Không được, nếu ta thúc thủ chịu trói mới bị nổi khổ da thịt.
Huyền Diệu khoát tay đáp.
– Vậy ngươi đi chết đi!
Tên Linh Sư không hề nói nhảm, động thủ với Huyền Diệu.
Ba người còn lại vây quanh Huyền Diệu và đồng loạt ra tay.
– Này, Lăng Tiếu nhanh cứu mạng a!
Huyền Diệu hú lên quái dị, nhanh chân bỏ chạy.
Chuyện này chẳng trách hắn, ai kêu huyền khí quạt giấy vừa tay hắn bị Lăng Tiếu thu, chẳng lẽ còn bảo hắn lấy một địch bốn? Chuyện này quá không sự thật.
Lăng Tiếu nghe được Huyền Diệu kêu to, lúc này né qua công kích của Lao Lãng Cường, quát lớn:
– Nhanh chóng dừng tay cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.
– Ha ha, ta nhìn ngươi không khách khí như thế nào!
Lao Lãng Cường cười dữ tợn, hắn vung trường côn khóa đường lui của Lăng Tiếu.
Lao Lãng Cường đúng là muốn bắt giữ Lăng Tiếu, sau đó lại chậm rãi tra tấn Lăng Tiếu tới chết mới cam lòng.
– Mẹ kiếp, là ngươi bức ta!
Lăng Tiếu mắng một câu, không có trốn tránh nữa, tốc độ tăng lên tới cực điểm, giết qua phía Lao Lãng Cường.
Lao Lãng Cường trong nháy mắt mất đi bóng dáng của Lăng Tiếu, hắn lập tức cảnh giác.
Hắn thật sự không nghĩ tới Lăng Tiếu vì sao biến mất nhanh như vậy.