– Thứ gì rõ ràng lại không bị oan hồn ảnh hưởng?
Mọi người đều nghi hoặc khó hiểu.
Phải biết rằng loại vật như oan hồn sờ không được thấy không rõ, không có linh hồn cảm ứng lực cường đại thì căn bản không nắm bắt được.
Thế nhưng Lăng Tiếu đã nói như vậy rồi, hắn khẳng định có nắm chắc.
Mọi người đối với năng lực của Lăng Tiếu cũng càng ngày càng không rõ lắm, hắn đến cùng có gì không làm được?
Lăng Tiếu, Thải Hà Nguyệt, Huyền Diệu, Ma Đế cùng với Độc Hạt Tử một đoàn người đáp xuống trên đỉnh một sơn lĩnh.
Lăng Tiếu mở một động phủ, một mình một người tiến vào trong động, lại lấy ra Thiên Niên Dạ Minh Châu để chiếu sáng.
– Hai đồ vật nhỏ này cuối cùng cũng phát huy được công dụng rồi.
Lăng Tiếu thì thào nói một tiếng, trong tay nhiều ra hai khỏa viên cầu nhỏ màu xanh lá và một khối tinh khối hình thoi lóe sáng thuần khiết.
Đây chính là hai cái lục nhãn và yêu tinh mà Lăng Tiếu đạt được sau khi chém giết Huyễn Yêu trong Mê Huyễn Cốc ở Hoang Tùng Sơn Mạch.
Huyễn Yêu đẳng giai cũng không cao, nhưng nó lại có thể mê hoặc sinh vật có linh hồn, bị chúng sử dụng, hoặc là sinh ra đủ loại ảo giác từ đó tự mình hại mình.
Nhớ tới lúc trước một màn lúc trước thiếu chút nữa bị Huyễn Yêu hại, Lăng Tiếu vẫn còn cảm thấy đầu lạnh run.
Lăng Tiếu chém giết Huyễn Yêu sau giữ lại lục nhãn của nó và yêu tinh, về sau từ trong điển tàng các của tông môn đọc được tác dụng của lục nhãn và yêu tinh.
Lục nhãn có thể phối hợp một ít cao giai linh thảo luyện chế thành một loại dược thủy tên là “Phá huyễn”, chỉ cần xoa dược thủy này lên mắt là có thể trong một thời gian ngắn khám phá tất cả hư vô, không bị ảo cảnh mê hoặc.
Loại dược thủy nay cũng có thể trợ bất luận kẻ nào thấy rõ tàn hồn giữa thiên địa.
Lúc này, Lăng Tiếu chính là ý định luyện chế loại dược thủy này, trợ người bên cạnh mình thấy rõ oan hồn, tiện việc tiêu diệt oan hồn, không bị chúng tập kích.
Lăng Tiếu đã là Ngũ phẩm Luyện dược sư, linh thảo trân tàng trong Hắc Diệu Đỉnh cũng tương đối khá, muốn phối chế dược thủy “Phá huyễn” chỉ là chuyện dễ dàng.
Chỉ tốn không đến nửa canh giờ, trong dược đỉnh liền nhiều hơn nửa đỉnh dược thủy màu xanh lá .
Lăng Tiếu trân trọng thu nó vào.
Dược thủy này hắn cũng không cần, nhưng lúc sau người bên cạnh có chỗ cần dụng
Trong một vài Bí Cảnh cường đại sẽ tồn tại ảo cảnh và cấm chế do võ giả cường đại bố trí xuống, có dược thủy “Phá huyễn” này rồi liền có thể khám phá tất cả hư vô.
Lăng Tiếu sau khi luyện xong dược thủy, cũng không sốt ruột đi ra ngoài, hắn còn muốn hấp thu khôi yêu tinh kia nữa,
Tác dụng của yêu tinh càng cường đại, có thể giúp hắn mở rộng tinh thần thức hải, mở ra đồng tử ảo diệu, thời khắc đều có được công năng “Phá huyễn”, đây cũng chính là duyên cớ vì sao Lăng Tiếu không cần dược thủy.
Huyễn Yêu đẳng giai cũng không cao, nhưng tuổi thọ của nó rất lâu dài, năng lượng trong yêu tinh của nó cũng cực kỳ tinh khiết mênh mông.
Lăng Tiếu hấp thu nó, đồng thời chỉ cảm thấy tinh thần thức hải lại được mở rộng thêm không ít, tinh thần dịch trong đó càng trực tiếp lật một phen đạt đến hơn một ngàn giọt, tạo thành một ít đầm tinh thần dịch, chiếm cứ một phần tư vị trí trong thức hải.
Lăng Tiếu cảm nhận được hình thái tinh thần của mình liền vô cùng, thần thức có chút đảo qua, từng cành cây ngọn cỏ trong phạm vi mấy ngàn thước đều không thoát khỏi cảm ứng của nó..
Cùng lúc đó, cặp mắt của hắn cũng bắt đầu xuất hiện dị biến.
Chỉ cần khi ánh mắt của hắn tập trung, trên ánh mắt sẽ nổi lên lục quang nhàn nhạt, ánh mắt trở nên vô cùng rõ ràng, cho dù là bò sát ở một góc nhỏ cũng bị hắn thấy rõ ràng, vật bên dưới tầng đất cũng có thể thấydduowjc, phảng phất ánh mắt của mình nhiều hơn một loại công năng “Thấu thị” vậy.
– Cái này… Thần kỳ như vậy?
Lăng Tiếu hoảng sợ nói.
Tiếp theo, hắn thử nhìn xuyên qua tầng tầng trở ngại của vách núi, xem thử có phát hiện gì không.
Thế nhưng hắn phát hiện công năng “Thấu thị” chỉ phi thường có hạn, chỉ có thể lọt vào không đến một mét liền không thể nhìn thấu nữa.
– WOW, chẳng lẽ đây là ‘ thấu thị nhãn’ trong truyền thuyết sao, vậy bản thiếu gia chẳng phải phát đạt rồi sao.
Lăng Tiếu hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay thì thào uy đoán nói.
Lăng Tiếu nghĩ không sai, hôm nay cặp mắt của hắn đã xuất hiện dị biến, hắn hấp thu yêu tinh của Huyễn Yêu, đã có được đại bộ phận công năng của cặp lục nhãn kia.
Bất quá, hai mắt này của hắn không thể gọi là “Thấu thị nhãn” mà gọi là Lục Nhãn Đồng càng chính xác hơn
Lục Nhãn Đồng ngoại trừ có thể khám phá tất cả hư vô ra, cũng có năng lực “Thấu thị” nhìn thấu tất cả bản chất.
Lăng Tiếu thu thập xong tất cả trong động liền hăng hái ra khỏi động.
Bốn người lập tức nhìn về phía hắn.
Lăng Tiếu thừa cơ chăm chú nhìn về phía Thải Hà Nguyệt, con mắt nổi lên Lục Quang nhàn nhạt, ánh mắt trực tiếp xuyên qua xiêm y mà Thải Hà Nguyệt mặc, trông thấy da thịt trắng noãn, bóng loáng tinh tế tỉ mỉ bên trong, còn có ngọn Thánh Nữ Phong cao vút, cỏ thơm màu đen thần bí nữa.
PHỐC!
Máu mũi Lăng Tiếu không khống chết được phụt ra.
– Phu quân ngươi làm sao vậy?
Thải Hà Nguyệt tiến lên quan tâm hỏi thăm.
Lăng Tiếu mở mắt ra, phân tán lực chú ýc, lau máu mũi nói.
– Vừa rồi luyện dược, hỏa khí có chút nổi lên, không cần lo lắng.
– Trời xanh …, ngươi cuối cùng cũng mở mắt rồi, cuối cùng cũng ban cho bản thiếu gia thứ tốt, có chức năng này rồi, còn mỹ nữ nào có thể thoát khỏi đào hoa nhãn của thiếu gia nữa.
Lăng Tiếu trong lòng cực kỳ đắc ý thầm nghĩ.
– Lăng huynh, vừa rồi ánh mắt của ngươi tựa hồ có chút không giống người thường?
Huyền Diệu phát giác được con mắt Lăng Tiếu khác thường, có chút lo lắng mở miệng hỏi.
– Có gì khác chứ, chỉ là so với người khác càng thêm có mị lực thôi.
Lăng Tiếu khoát tay nói, tiếp theo lấy ra bốn bình nhỏ đưa cho mọi người.
– Đây là phá diệt dược thủy, có nó rồi các ngươi có thể trông thấy những oan hồn kia, có thể không bị chúng nó tới gần người, như thế vào thành cũng không cần lo bị oan hồn quấn thân..
– Cái này là đồ tốt ah, không nghĩ tới ngươi còn có thể luyện chế ra nnos, một cái lọ này mang đi đấu giá, chỉ sợ không biết sẽ có bao nhiêu người muốn đoạt nữa.
Huyền Diệu tiếp nhận dược thủy hưng phấn nói.
– Đúng vậy, dược thủy này thật sự cực kỳ trân quý.
Ma Đế ở một bên cũng đồng ý nói.
Lăng Tiếu không rảnh nghiên cứu giá trị của nó, hắn đã có Lục Nhãn Đồng, dược thủy này căn bản không đáng giá nhắc tới.
– Đi thôi, tin tưởng bọn họ cũng chờ sốt ruột rồi.
Lăng Tiếu nói một tiếng, dẫn đầu bay về phía Cổ Thành.
Cổ Thành là một thành trì có lịch sử đã lâu, nó tồn tại không biết mấy vạn năm rồi, ngày nay nó tuy rằng đã mất đi huy hoàng năm đó, nhưng vẫn có uy danh hiển hách.
Nam Hoang vô số người muốn trọng khải tòa thành trì cổ xưa này, nhưng vẫn như trước không công mà lui, ngược lại bị lưu lại vĩnh viễn trong đó, trở thành oan hồn.