Dù Lăng Tiếu muốn nhìn rõ lòng trung thành của Tiếu Ngạo Cung bên mình như thế nào, cũng muốn xem tâm thái của bọn họ lúc đại chiến sinh tử ra sao, phải chẳng có người lâm trận bỏ trốn.
Hiện tại hắn đã hiểu, hắn không có ý định bảo bọn họ chứng tỏ cái gì, cũng càng không cần dong dài như vậy, hắn thành lập tông môn chính là tụ tập lực lượng, bây giờ người bên cạnh chết hết thì hắn trở thành cung chủ được gì chứ?
Ánh mắt của Lăng Tiếu nhìn qua Dạ Lang cùng Tứ Giác Ma Ngưu kia.
Lăng Tiếu đưa mắt nhìn qua thì biến sắc, quát lên:
– Linh thú bát giai hóa hình!
Tứ Giác Ma Ngưu dù biến hóa thì trên người có không ít đặc thù vẫn tồn tại, mà hai cái sừng của nó là chứng tỏ rõ ràng nhất.
– Ma Ngưu đại nhân, mời tiêu diệt toàn bộ đám người này.
Dạ Lang lúc này cung kính nói chuyện với Tứ Giác Ma Ngưu.
Con mắt Tứ Giác Ma Ngưu hiện ra thần sắc khinh thường, hắn ngửa đầu nói to:
– Tiểu tử, đối phó những nhân loại hèn mọn này mà cần lão tử ra tay, đúng là quá không xem lão Ngưu ta vào mắt mà.
Tứ Giác Ma Ngưu hiển nhiên xem thường đám người Lăng Tiếu, cũng không có ý động thủ, chuyện này khiến Dạ Lang bất mãn.
Dạ Lang lo lắng nói:
– Ma Ngưu đại nhân, sư tôn của ta nói bên đó có Địa Liệt Viêm Hổ Vương, thực lực không kém đại nhân bao nhiêu, chỉ cần Ma Ngưu đại nhân ra tay thì đầu Địa Liệt Viêm Hổ Vương kia chắc chắn sẽ hiện thân.
– Cái gì cái gì, không ngờ cầm lão hổ đáng ghét đó ra so với ta, nó làm gì có tư cách!
Tứ Giác Ma Ngưu tính tình nóng nảy, nghe ra Địa Liệt Viêm Hổ có thể so sánh với nó thì rống to lên, lúc này tức giận dậm chân.
Tứ Giác Ma Ngưu này dậm một chân rất đáng sợ, mặt đất bốn phía không ngừng rung động, trên mặt đất xuất hiện nhiều khe nứt chạy dài tới chỗ đám người Lăng Tiếu.
Đám người Lăng Tiếu kinh hãi lập tức bay lên.
Bọn họ ở giữa không trung nhìn thấy khe nứt chừng trăm mét trên đất, mọi người cảm thấy tâm thần lạnh giá.
Trong mọi người có không ít cao thủ, cũng có thể thông qua thần thông tạo thành lực phá hoại như thế, nhưng mà so sánh với Tứ Giác Ma Ngưu chỉ dậm chân một cái là có hiệu quả này thì không thể sánh bằng.
– Thiếu gia, đây là linh thú bát giai hóa hình, quá… Thật đáng sợ!
Diệp Vân Phong lúc này nói nhỏ với Lăng Tiếu.
Huyền Diệu ở bên cạnh nói:
– Hắc Ma Môn xem ra muốn thật sự tiêu diệt Tiếu Ngạo Cung chúng ta rồi!
– Ân, gia hỏa này uy lực không nhỏ, chỉ sợ thực lực cũng rất khủng bố.
Lăng Tiếu nói.
Lăng Tiếu cảnh giới dù không đủ nhưng mà từ thực lực Tứ Giác Ma Ngưu thể hiện chỉ sợ không dưới Địa Liệt Viêm Hổ, thậm chí còn hung hãn hơn không ít.
Tồn tại như thế chỉ sợ cần phải cho Hàn Khai ra tay.
– Chúng ta tự nhiên nhận ra nó cường đại, nhưng đây không phải chuyện ngươi muốn sao, ngươi xem bọn họ đứng ở đây không chạy, hiển nhiên là không sợ ngươi.
Dạ Lang biết rõ ý nghĩ của Tứ Giác Ma Ngưu đơn giản nên muốn kích thích nó.
– Nói láo, xem ta giết sạch chúng đây, để cho chúng thấy Ma Ngưu ta lợi hại thế nào.
Tứ Giác Ma Ngưu quả nhiên giận dữ, thân ảnh chớp động
Tất cả mọi người không nhìn thấy thân ảnh củ hắn, trong nháy mắt liền đã tới trước mặt Lăng Tiếu, một quyền màu đen đánh thẳng vào bọn người Lăng Tiếu, khí thế khủng bố khiến mọi người không hít thở nổi.
Đối mặt một quyền như núi này không có một người phản ứng lại, đương nhìn thấy một quyền như vạy nện xuống và bọn họ đã chờ chết.
Bỗng dưng lúc này một âm thanh xé gió vang lên, từng đạo lông vũ như cuồn phong ập thẳng tới, cắt cự quyền này thành vô số khối.
Oanh long oanh long!
Một quyền này trúng vô số lông vũ và tan biến đi.
Nhưng mà hai phần năng lượng này va chạm thì bọn người Lăng Tiếu bên dưới bị ảnh hưởng không ít, tiếng kêu la không ngừng vang lên, người thực lực yếu thì té ngã, không ít người bị thương hoặc nhiều hoặc ít.
Lăng Tiếu phản ứng nhanh nhất, sau khi lông vũ tiếp xúc với một quyền đó thì hắn đã suy diễm thế giới chi lực của mình, năng lượng mộc đặc tính hình thành vô số cây cối chống đỡ phía trước.
Trong phòng ngự mạnh mẽ thì duy uy của bát giai cũng có thể ngăn cản như thường.
Lăng Tiếu bị năng lượng này ảnh hưởng nhiều nhất, hắn phải bảo hộ chúng nữ, Huyền Diệu cùng Diệp Vân Phong, chúng nữ không ai bị thương gì cả.
Hắn giống như đạn pháo bay ra xa, toàn chiến giáp cũng hiện ra ngoài, máu tươi chảy nhiều.
– Phu quân!
Chúng nữ nhìn thấy Lăng Tiếu bị thương thì la lên, lập tức lướt qua phía Lăng Tiếu.
Nhưng mà còn chưa tới gần thì Lăng Tiếu đã bị người khác tiếp được.
– Tiếu nhi không sao chứ?
Người tiếp được Lăng Tiếu là Phong Thanh Duyên.
Dưới chân của nàng là một con Bạch Phượng Loan, chỉ thấy trên đầu của nó có huyết quang hiện ra, lông vũ toàn thân là màu trắng nhu thuận bóng loáng, mà cái đuôi của nó là mỹ lệ nhất, từng lông vũ xinh đẹp sáng ngời.
Bạch Phượng Loan này có huyết mạch thần thú phượng hoàng, có thể cùng thần thú móc khóa linh thú đều chúc bất phàm, dị ngày nếu là có cơ duyên, hoàn toàn có thể tiến giai trở thành thần thú phượng hoàng!
Lông vũ ngăn cản một quyền vừa rồi chính là lông vũ của Bạch Phượng Loan.
Bạch Phượng Loan này cũng là bát giai trung giai, nó không có biến hóa là muốn giúp Phong Thanh Duyên ngăn cản Song Thủ Dạ Khuyển của Hắc Ma Môn Chương Cuồng.
Phong Thanh Duyên vốn định đi qua giúp Phong Nha tiêu diệt một tên thánh giả khác của Hắc Ma Môn, thế nhưng mà mới nàng thấy bên phía Lăng Tiếu có biến cố nên vội vàng đuổi theo.
Cũng may là nàng bay qua đây, bằng không đám người Lăng Tiếu chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Đương nhiên nàng cũng không biết Hàn Khai vẫn quan sát nơi đây, cho dù nàng không tới đây thì Hàn Khai cũng kịp thời ra tay.
– Sư… Sư nương yên tâm, Tiếu nhi mạng rất cứng!
Lăng Tiếu nằm ở trong lòng Phong Thanh Duyên và cảm thấy từng hồi mềm mại thoải mái, hương vị thơm ngát hiện ra, nhưng mà nghĩ tới nàng là sư nương, lập tức vùng vẫy ra khỏi lòng Phong Thanh Duyên và nói.
Năng lượng va chạm của hai linh thú bát giai không phải tầm thường, thân thể của hắn chấn động không nhỏ, vừa mới tránh thoát một điểm nhưng lại ngã vào lòng Phong Thanh Duyên.
– Ngươi lại thích thể hiện
Phong Thanh Duyên tức giận Lăng Tiếu, đau lòng cho Lăng Tiếu ăn đan dược.
Lăng Tiếu là đồ đệ của Tà Đế, Phong Thanh Duyên cũng xem Lăng Tiếu như đồ đệ của mình, sẽ không có tạp niệm.
Lăng Tiếu phục đan dược và nói thầm.
– Nàng là sư nương… Nàng là sư nương, bị nàng ôm không có cái gì.
– Súc sinh lông vũ đáng chết, dám ngăn cản bản vương, ngươi muốn chết.
Tứ Giác Ma Ngưu nhìn Bạch Phượng Loan, trong mũi to có khói nóng bốc ra, sau đó nó lao thẳng qua phía Bạch Phượng Loan bên này.
– Tiểu Phượng ngươi ứng phó nó trước, đợi lát nữa ta sẽ qua giúp ngươi!
Phong Thanh Duyên vuốt ve Lăng Tiếu, nói với Bạch Phượng Loan đi ứng phó Tứ Giác Ma Ngưu.
Bạch Phượng Loan lúc này phát ra tiếng kêu to, nó trùng kích Tứ Giác Ma Ngưu và hai cánh không ngừng run lên, vô số năng lượng công kích hướng về phía Tứ Giác Ma Ngưu.