Hai vị lão nhân này của Trương gia một người nhưng là lão gia chủ, người còn lại thì là hộ tộc trưởng lão, ở bên trong Trương gia quyền cao chức trọng, cho dù là Trương Trấn Ha cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc.
Huống chi thế lực mà lần này Lăng Tiếu bám vào thật quá lớn, lớn đến để cho bọn họ phải ngưỡng cổ lên nhìn.
Trương Liên Hoa biết được Lăng Tiếu muốn gia nhập Liệt Viêm thương minh, trái tim đã là đập lên không ngừng rồi.
Nàng cũng không nghĩ tới tiện dân lúc đó mình nhìn trúng lại có một ngày cá vượt long môn, nàng phải thầm khen chính mình nhãn quang độc đáo, chỉ tiếc hết thảy đều bị mục quang thiển cận kia của phụ thân phá hoại hết.
Thế cho nên hiện tại ở chỗ đông người phải hướng Lăng Tiếu nói xin lỗi bồi tội.
Bất quá những người kia ai cũng không dám cười, thậm chí là vội vã tránh đi ra coi như là không thấy.
Bởi vì Trương gia là địa đầu xà ở chỗ này, nếu là đắc tội bọn họ, đó cũng là một chuyện tình vô cùng xui xẻo.
– Nếu như thiếu gia không chán ghét, Liên Hoa nguyện ý đi theo hầu hạ ở bên cạnh thiếu gia.
Trương Liên Hoa dịu dàng hướng về phía Lăng Tiếu lạy xuống nói, mỹ mâu phóng ra tình cảm say đắm không hề che giấu chút nào.
Nàng muốn cùng Lăng Tiếu hoan hảo đã lâu, đáng tiếc vẫn là chưa đắc thủ, hôm nay thân phận của Lăng Tiếu không giống lúc tước, tự nhiên càng để cho hứng thú của nàng tăng nhiều.
Lăng Tiếu đối với Trương Liên Hoa lại không có hứng thú gì.
– Chuyện đã qua đi coi như xong, dù sao ta chỉ là người cũ của các ngươi mà thôi, bất quá ta hướng các ngươi muốn đòi một người, để Sài Quán đến thay ta làm việc đi!
Lăng Tiếu một điểm cũng không khách khí tiếp lấy không gian giới trong tay Trương Trấn Hoa nói.
Sài Quán là tâm phúc mà lúc hắn ở Trương gia thu lấy, lúc sắp vào thành nếu không phải có Sài Quán nhắc nhỏ, chỉ sợ hắn cũng bị Cao gia giết đến ứng phó không kịp.
Người khác đối tốt với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu liền sẽ đối tốt với người đó gấp mười lần, đây một mực là nguyên tắc làm người của hắn.
Bây giờ hắn gia nhập Liệt Viêm thương minh, cũng muốn giúp Sài Quán rời khỏi Trương gia, bởi vì hắn ở sống không được thoải mái.
Mà Lăng Tiếu mới tới Thiên vực, không có mấy trợ thủ trung thành là không được.
Tuy nói thực lực của Sài Quán không tốt, nhưng mà có một số việc cũng không phải là chỉ dựa vào thực lực mới có thể đi làm, mà là chỉ cần đủ trung thành liền có thể yên tâm đem bất cứ chuyện gì giao cho người đó đi làm.
– Sài Quán là người phương nào?
Một gã lão giả của Trương gia lạ lùng nói.
Trương Liên Hoa lập tức ở một bên nói:
– Hắn là một gã hộ vệ ở bên trong tộc chúng ta, bât quá từng làm việc dưới tay Lăng Tiếu thiếu gia!
Nhãn mâu của nàn u oán không nói nên lời, mang theo dáng vẻ ủy khuất, tựa hồ đối với Lăng Tiếu tránh qua vấn đề của nàng mà cảm thấy khó chịu.
Nói như thế nào nàng cũng là mỹ nữ nổi danh trong Thạch Thiên thành, làm sao so sánh không bằng một gã thủ hạ được.
– Tốt tốt, chúng ta nhất định sẽ để cho Sài Quán đến gặp thiếu gia, không biết thiếu gia còn có gì phân phó không?
Trương Trấn Hoa vội vàng ứng nói.
– Đương nhiên còn có phân phó, lần sau lúc ta lại trở về Thạch Thiên thành, không hi vọng ở chỗ này nghe nói còn có người của Cao gia!
Ánh mắt của Lăng Tiếu phát lạnh nói.
Tiếp theo hắn cũng không ngó ngàng tới người của Trương gia nữa mà hướng về phía hào xa ở không xa đi tới.
Lúc này Trương Liên Hoa bước lên trước mấy bước đem Lăng Tiếu ngăn lại.
Một trận thanh hướng hướng về lỗ mũi của Lăng Tiếu xông đến, chỉ là thanh hương này khiến cho Lăng Tiếu cảm giác có chút muốn hắt xì.
– Còn có chuyện gì?
Lăng Tiếu hỏi.
– Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không đủ đẹp sao?
Trương Liên Hoa nhẹ liếm một chút đầu lưỡi vũ mỵ mà nhìn Lăng Tiếu hỏi.
Nàng một bộ trù đoạn hoa lệ, trên tóc lại có ngân kim kim xoa, gương mặt mị hoặc động lòng người, vóc người lung linh nhiều vẻ, tuyệt đối cũng coi như là một người xinh đẹp.
– Ngươi đủ đẹp, nhưng mà ngươi không phải là đồ ăn của ta!
Lăng Tiếu không muốn quá trực tiếp đả kích Trương Liên Hoa, vô cùng uyển chuyển mà nói.
Tiếp theo hắn vòng qua Trương Liên Hoa hướng về phía hào xa đi qua.
Trương Liên Hoa giống như gặp phải điện giật, trên khuôn mặt đều là vẻ hồng nhuận, trong nội tâm nàng lại ẩn ẩn cảm thấy khó chịu hít thở không thông.
Dĩ vãng nàng chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không biết có bao nhiêu nam nhân sẽ quỳ xuống liếm chân của nàng, mà nàng đối với những nam nhân kia cũng giống như là y phục, mặc liền mặc qua, chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng mà nàng đột nhiên cảm thấy chính mình đối với nam nhân ở trước mắt này sản sinh một chút tình cảm, lại là gặp phải đả kích vô tình, để nàng lần đầu tiên nhận lấy tư vị đau lòng, lệ thủy không khỏi chảy ra.
Sài Quán rất nhanh được người của Trương gia tìm đến.
Mới đầu hắn còn lo lắng bởi vì chuyện của Lăng Tiếu lần trước mà bị hỏi tội, nhưng mà khi biết được Lăng Tiếu đã gia nhập Liệt Viêm thương minh, hơn nữa chuẩn bị mang hắn đi theo, hắn cơ hồ muốn vui quá mà khóc rồi.
Một gã lão giả của Trương gia nặng nề vỗ vào trên người Sài Quán nói:
– Hảo hảo đi theo bên cạnh Lăng Tiếu thiếu gia!
Trương Trấn Hoa cũng ở một bên cười nói:
– Sài Quán, ngươi là đại biểu kiệt xuất của Trương gia chúng ta, nhất định phải hảo hảo cố gắng, có rảnh rỗi nhớ trở về gia tộc một chuyến, chỗ này vĩnh viễn đều là nhà của ngươi.
Sài Quán chưa từng nghĩ qua lão gia chủ cùng gia chủ của hắn cư nhiên khách khí nói chuyện với hắn như thế, hắn chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, cả ngươi đều nhẹ như lông hồng.
Ở trong lòng hắn thầm nghĩ:
– Nhất didhj phải hảo hảo đi theo Lăng Tiếu trưởng lão, Sài Quán ta nói không chừng cũng có một ngày bay lên trời cao!
Hào xa hướng không gian trận ở ngoài thành đi tới.
Ở bên trong xe cũng chỉ có Liệt Tán cùng Lăng Tiếu hai người, những người khác đều phải đi bộ đuổi theo bên cạnh.
Liệt Tán nói cho Lăng Tiếu những sự tình cần chú ý sau khi đến Liệt Viêm thành.
Lăng Tiếu nghiêm túc lắng nghe, để phòng đến lúc xảy ra cái sai lầm gì.
Nghe ý tứ của Liệt Tán, lấy Lăng Tiếu đã tu luyện thành huyết nhục thần hồn nên có thể trở thành đệ tử được trọng điểm bồi dưỡng bên trong thương minh.
Chỉ là muốn trở thành đệ tử của thương minh lại phải trải qua tầng tầng tuyển bạt, cuối cùng mới sẽ nhập tuyển.
Lăng Tiếu từng làm người đứng đầu một cung, đương nhiên hiểu được thương minh vì sao làm như vậy, nhân gia không chỉ muốn xem thiên phú còn muốn xem độ trung thành.
Ai mà không muốn bồi dưỡng ra một nhân tài xuất sắc rồi vĩnh viễn lưu lại, mà không phải là sau khi bồi dưỡng lại là không bò đến được chỗ tốt gì, đó khẳng định là không nằm trong tính toán rồi.
– HIện tại tiềm lực của ngươi đã không cần phải nghi vấn rồi, chỉ cần ngươi qua được một quan khảo nghiệm trung thành này, vậy liền không có cái vấn đề gì.
Liệt Tán nói, ngừng một chút hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu nghiêm túc hỏi:
– Lăng Tiếu ngươi có thành tâm muốn gia nhập thương minh chúng ta hay không?