NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 676: Oan Hồn Cổ Thành (1)

Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Chọn tập
Ads Top

Lúc đoàn người Lăng Tiếu đi đến trên không Cổ Thành, một cổ cảm giác áp bách đầm đặc đánh vào lòng bọn hắn.

Ngoại trừ Lăng Tiếu ra, bốn người khác đều đã xoa “phá huyễn” dược thủy, đều có thể trông thấy vô số oan hồn bao phủ trong thành, từng đoàn tàn hồn dữ tợn lộ ra cực kỳ đáng sợ.

Mấy người nhìn đám oan hồn tính bằng đơn vị hàng nghìn kia, da đầu cũng như run lên.

– Lúc trước Cổ Tộc cơ hồ bị diệt sạch huyết mạch, trong thành nhất định là máu chảy thành sông, thi cốt khắp nơi trên đất, bằng không tuyệt đối không thể trở thành hung địa lớn thế này được.

Hai mắt Huyền Diệu lộ vẻ oán giận lẩm bẩm nói, thần sắc thương xót nói không nên lời.

– Năm đó Cổ Tộc cường đại cở nào, ngay cả bọn hắn cũng bị diệt sạch, đủ thấy người Trung Vực cường hãn cỡ nào rồi.

Độc Hạt Tử ở một bên nói.

– Trừ phi có thể diệt sát hết oan hồn ở đây, bằng không Cổ Thành khó có thể tái hiện.

Thải Hà Nguyệt nói.

– Đi xuống đi, ở đây so với bên trong càng thêm đáng sợ, các ngươi nhất định phải coi chừng, ngàn vạn đừng để những oan hồn bên ngoài này quấn lấy.

Lăng Tiếu dặn dò một tiếng, sau đó chậm lại.

Ma Đế ở phía sau lộ ra vẻ tham lam, hắn truyền âm cho Lăng Tiếu nói:

– Thiếu gia ta muốn hấp thu chúng! “

– Đi đi, đừng để chúng phản thôn phệ là được rồi.

Lăng Tiếu đáp.

Ma Đế được Lăng Tiếu chấp thuận, cười to một tiếng, bay nhanh về nơi oan hồn nhiều nhất.

– Thiếu gia hắn làm gì vậy?

Độc Hạt Tử khó hiểu hỏi.

– Không cần để ý đến hắn

Lăng Tiếu nhàn nhạt lên tiếng, một đoàn người rốt cục đáp xuống mặt đất.

Bọn hắn vừa mới chạm đất, hơn mười sợi oan hồn hóa thành mặt người đã đánh tới.

Ô ô!

– Muốn chết!

Độc Hạt Tử nóng lòng biểu hiện, trong tay hóa ra một đoàn khói độc đánh tới đám oan hồn kia.

Nhưng mà những khói độc này dính vào đám oan hồn kia không chỉ không tiêu diệt được chúng, ngược lại khiến chúng nó trở nên càng thêm lệ khí.

– Oan hồn sợ lửa sợ ánh sáng, độc khí của ngươi đối với chúng vô dụng.

Huyền Diệu nói một câu, trong tay chiếu rọi ra một mảnh hào quang thuần khiết .

XIU…. XIU…!

Hào quang huần khiết xuyên thấu những oan hồn kia, oan hồn chưa kịp chạy trốn thì toàn bộ đã hóa thành hư ảo.

– Đừng làm lỡ việc, chúng ta không phải đến để tiêu diệt những oan hồn này, tranh thủ thời gian tìm được nơi Cổ Tộc Tế Cổ đi.

Lăng Tiếu nói một tiếng, toàn thân Si Mị Lam Diễm quấn quanh, khiến khí tà ác khó có thể nhập vào cơ thể.

Hắn không muốn lỡ thời gian ở chỗ này, chỉ có tìm được Thiên Cổ Thần Công mới là trọng yếu nhất.

Thải Hà Nguyệt Kim Hà nhập vào thân, sướng đến không gì sánh được, theo sát bên người Lăng Tiếu.

Huyền Diệu thì bạch quang lập loè, như là bạch ngọc vô hà, vạn tà không thể xâm phạm.

Độc Hạt Tử bản tính tà ác, tà khí trong không khí ngược lại đã trở thành chất dinh dưỡng cho hắn hấp thu, đồng thời trong tay hắn nhiều ra một thanh huyền khí cao giai hỏa thuộc tính, đủ để cho hắn đánh tán những oan hồn bay tới kia rồi.

Một đoàn người đi không bao xa đã có vô số oan hồn lớp lớp đuổi theo bọn hắn.

Nếu không phải bọn hắn bôi vào phá huyễn dược thủy, chỉ sợ đã không biết chết bao nhiêu lần rồi.

Độc Hạt Tử trong lòng âm thầm may mắn mình đã đi theo Lăng Tiếu, bằng không hắn đi vào nơi này, chết cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa.

Mới đi không được bao xa, Lăng Tiếu ngừng lại quát:

– Người nào xuất hiện đi?

Thải Hà Nguyệt, Huyền Diệu cùng với Độc Hạt Tử kinh hãi, bọn hắn chỉ lo tiêu diệt oan hồn lại không biết mình bị người theo dõi.

Một thân ảnh tản ra hỏa mang cường liệt từ phía sau một kiến trúc nhảy ra.

– Nam Cung tiền bối!

Lăng Tiếu thấy rõ người tới hoảng sợ nói.

Theo dõi bọn hắn rõ ràng lạ là Nam Cung Liệt.

– Lăng đại sư thật là chân nhân bất lộ tướng, ngươi rõ ràng có bí pháp khám phá oan hồn, lão phu đi cùng có được không.

Nam Cung Liệt chắp tay nói.

Từ sau khi hắn biết rõ Lăng Tiếu chính là Ngũ phẩm Luyện dược sư thì cũng không dám tự cho mình là tiến bối nữa, mà dùng thân phận ngang nhau đối đãi Lăng Tiếu rồi.

– Có Nam Cung tiền bối cùng đi, Lăng Tiếu cầu còn không được.

Lăng Tiếu đáp, tiếp theo lấy ra một lọ dược thủy đưa cho Nam Cung Liệt nói:

– Nam Cung tiền bối xoa nó vào là có thể trông thấy oan hồn, như thế sẽ không sợ bị oan hồn tập kích nữa rồi.

Trước khi đến Nam Hoang, Nam Cung Liệt đối với Lăng Tiếu coi như rất chiếu cố, chai dược thủy này coi như cấp cho Nam Cung Liệt chút trợ giúp.

Nam Cung Liệt đại hỉ, trong lòng của hắn thầm hô:

– Kẻ này quả nhiên đã sớm có kế sách ứng phó.

Sau khi hắn xoa dược thủy vào, quả nhiên thấy vô số oan hồn, thần sắc đại hỉ, tiếp theo lại chắp tay cảm tạ Lăng Tiếu:

– Đa tạ Lăng đại sư tặng lễ.

Vừa rồi hắn một mực dùng Liệt Hỏa phụ thể, khiến oan hồn bình thường không dám tới gần, nhưng hắn biết rõ trong Cổ Thành này chỉ sợ còn có oan hồn càng lợi hại hơn, cho nên hắn không dám xâm nhập, yên lặng chờ Lăng Tiếu đến.

Trước khi đến Cổ Thành, hắn đã cảm thấy Lăng Tiếu có lẽ đã có chuẩn bị, hôm nay xem ra quả là thế.

Có Nam Cung Liệt gia nhập, những oan hồn trên đường đi tất cả đều bị tiêu diệt.

Những oan hồn này chỉ là oan hồn bình thường, không có quá nhiều uy hiếp.

– Phía trước có người.

Lăng Tiếu nhíu mày một chút cảm ứng được phía trước có sinh mệnh chấn động

Một đoàn người đẩy nhanh bước chân, quả nhiên thấy được vài tên tán tu ôm đầu lăn trên mặt đất không ngừng kêu đau.

– Bọn hắn đã bị oan hồn xâm phệ rồi.

Nam Cung Liệt thở nhẹ một tiếng, trong tay giơ lên một mảnh Liệt Hỏa đốt sạch những người kia lẫn oan hồn.

– Chuyến này không biết còn có bao nhiêu người sống đây.

Huyền Diệu ở một bên thở dài nói.

Lúc này, ở một hướng khác truyền đến một tiếng hét thảm:

– Liệt trưởng lão cứu mạng!

– Không tốt, là người Nam Cung gia ta!

Nam Cung Liệt nghe được thanh âm này, lập tức kinh hô một tiếng, cũng không quản bọn người Lăng Tiếu nữa, tự mình phóng nhanh về hướng kia.

– Chúng ta có nên qua xem không?

Thải Hà Nguyệt hỏi.

– Đi thôi, Nam Cung tiền bối có thể giải quyết.

Lăng Tiếu lạnh nhạt mà đáp.

Oan hồn ở đây tuy rằng hung hãn, nhưng Nam Cung Liệt đã có thể trông thấy chúng, đủ để tiêu diệt hết bọn chúng rồi.

Bọn người Lăng Tiếu đi chưa được mấy bước, phát hiện trên mặt đất xuất hiện mấy cổ thi thể, xem cách ăn mặc của bọn hắn thì hẳn là người tứ đại thế gia.

– Xem ra bọn hắn lần này phải bị diệt toàn quân rồi.

Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.

Hắn đối với sinh tử của người khác không để trong lòng, hắn chỉ quan tâm mình có thể tìm được Thiên Cổ Thần Công hay không thôi.

– Không biết Đan đại sư kia đến cùng ở đâu? Thực hi vọng một đời lục phẩm tông sư như hắn đừng vẫn lạc chỗ này!

Độc Hạt Tử khẽ thở dài.

Độc Hạt Tử tuy rằng là một trong ngũ đại ác nhân, nhưng hắn cũng kính trọng tu vị cường đại và thân phận Luyện dược sư của Đan Trần Đạo, hai người đều là người Nam Vực, có kiêu ngạo và tự hào của riêng mình.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer