NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1457: Liền giết hai thánh (2)

Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Chọn tập
Ads Top

– Tùng!

Âu Dương Hưng đang muốn từ không gian này dùng phép xuyên qua không gian chạy trốn. Thế nhưng Phong thuộc tính của Lăng Tiếu không phải vô ích, nên căn bản không để cho Âu Dương Hưng chạy thoát. Hơn nữa Âu Dương Hưng là đã bị thương từ trước nên tốc độ cũng có chỗ giảm xuống.

Cùng với tiếng trống thứ hai vang lên, Âu Dương Hưng chỉ cảm thấy tất cả kinh mạch và lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình cũng không chịu nổi nữa. Phảng phất có một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ đang hoành hành ở trong cơ thể lão. Lão dùng hết lực lượng toàn thân để áp chế, chính là cuối cùng vẫn lâm vào cảnh sắp thành lại bại.

– Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!

Cho dù là dạng cấp bậc Võ Giả nào cũng đều như thế. Vào lúc trước khi chưa thành Thần thì kinh mạch, mạch máu, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể… vẫn chưa được lại trui luyện thêm, nên đều là yếu ớt nhất. Cho dù là cao thủ đạt tới Trung Giai Thánh Giả đỉnh cao giống như Âu Dương Hưng cũng không phải ngoại lệ.

Uy lực cường đại từ bên trong phóng ra ngoài, cứ như vậy mà là Âu Dương nổ thành thịt vụn, giữa không trung bắn tung toé xuất một vùng “Hoa lửa” hiếm thấy, quả là cực kì chói lọi lóa mắt đến như thế.

– Lão đại!

Âu Dương Chấn cùng Âu Dương Hưng dù như thế nào cũng không nghĩ tới lão đại cường đại nhất bọn họ lại cứ như vậy mà nổ tung trước mắt bọn họ, ngay cả hài cốt đều không còn tồn tại.

Bọn họ đau lòng khổ sở đồng thời cũng khiến ngọn lửa cừu hận bay lên đến cấp bậc mới.

– Tiểu tạp chủng, ngươi để mạng lại!

Âu Dương Hoa trước hết không chịu chấp nhận sự thực này, lão gầm rống một tiếng đối với Lăng Tiếu rồi triệu hoán Linh Thú hộ thân của mình xuất ra, chuẩn bị xông về hướng tới Lăng Tiếu.

– Ai sợ ai!

Lăng Tiếu lấy ra mấy viên đan dược nhanh chóng ném vào trong miệng, lại một lần nữa ngưng tụ lực lượng để đánh được Trấn Thiên Cổ.

Một âm thanh vang lên, Âu Dương Hoa lập tức bị thương, máu tươi càng không ngừng rỉ ra từ làn da. So sánh với Âu Dương Hưng thì lão càng khó chịu đựng được hơn, trực tiếp ngã nhào từ giữa không trung rơi xuống.

– Lão Tam!

Âu Dương Chấn lại gầm rống một tiếng, trực tiếp ngưng tụ thành một bàn tay không gian nhằm hướng Âu Dương Hoa chộp tới, muốn đem lão ta rời khỏi nơi đây.

– Ai cũng đừng nghĩ chuyện đi được!

Lăng Tiếu rống một tiếng nghe thật sợ hãi, tiếng trống thứ hai lại vang lên.

– Tùng!

Bàn tay của Âu Dương Chấn vừa mới tiếp xúc đến Âu Dương Hoa, thì Âu Dương Hoa cũng lập tức rập khuôn theo gót Âu Dương Hưng, bị chấn thành một bãi máu thịt vụn.

Vẻ mặt Âu Dương Chấn trở nên vô cùng tái nhợt, huynh đệ sinh sống gần vạn năm cùng lão cứ như vậy mà chết ở trước mắt lão, nhưng lại rơi vào kết cục một mẩu hài cốt cũng không còn tồn tại. Trong lòng hắn thật hận a!

Nhưng mà hận thì hận, Âu Dương Chấn vẫn không hoàn toàn mất đi lý trí. Lão đã là Gia chủ của Âu Dương gia, xử lý mọi chuyện đều là khá là chặt chẽ cẩn thận, hiểu được tiến thoái.

– Tiểu tạp chủng, Âu Dương gia chúng ta cùng cung Tiếu Ngạo các ngươi thề không cùng sống!

Sau khi Âu Dương Chấn lập ra lời thề độc, lão không dám ở lại chỉ chốc lát, cắm đầu chui vào trong không gian để thoát khỏi nơi đây.

Lăng Tiếu đuổi theo lớn tiếng quát

– Lão thất phu, e rằng ngươi là tên vô lại. Ngươi đừng đi, có can đảm thì đại chiến ba trăm hiệp với Bổn cung!.

Có điều hiện tại cũng chỉ là hắn hù hù dọa dọa Âu Dương Chấn mà thôi. Liên tục giết chết hai người, lực lượng trong cơ thể cũng bị Trấn Thiên Cổ này rút đi hoàn toàn sạch sẽ.

Trấn Thiên Cổ này tựa hồ là cái động không đáy, hấp thu năng lượng càng cường đại, thì phát huy ra uy lực càng khủng bố hơn.

Lăng Tiếu cũng hoàn toàn không nghĩ tới chính mình dựa vào cái trống cũ hỏng này lại giết chết tươi hai đại Thánh Giả. Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, thì đủ để cho chấn động trong Trung Vực.

Bất cứ một người Thánh Giả nào đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong Trung Vực, là lực lượng trụ cột cho mỗi một thế lực, tuyệt không thể dễ dàng liền bỏ mạng.

Giống như Âu Dương gia mà lập tức bị chết hai đại Thánh Giả, tuyệt đối là mấy ngàn năm qua.

Sau khi Lăng Tiếu lại uống thêm vài viên Hồi Khí Đan Dược, hắn thu hồi Trấn Thiên Cổ, rồi lại đến mặt đất chỗ vừa rồi Âu Dương Hưng cùng Âu Dương Hoa bị nổ để sưu tầm Không Gian Giới Chỉ của hai người.

Không thể không nói Lăng Tiếu này thật sự là cũng chưa từng có một chút lợi lộc nào.

Sau khi Lăng Tiếu tìm được Không Gian Giới Chỉ, hắn cũng không hề dừng lại, lập tức triệu hồi ra Tiểu Kim rồi bắt đầu rút lui theo phương hướng tới Vạn Hoa Tông.

Hắn tin tưởng Âu Dương Chấn tuyệt đối sẽ không lại chạy tới khiêu khích. Bằng không Âu Dương Chấn lão cũng không bỏ chạy.

Chuyện này khiến cho Lăng Tiếu cũng không có hối hận gì.

Đây là một thế giới mạnh ăn thịt yếu, nắm đấm của ai cứng thì chính là đạo lý.

Hắn chỉ là thuận theo cách sinh tồn ở nơi này mà thôi, tịnh không có cảm giác có điều gì không thích hợp.

Còn về phần sau này Âu Dương gia trả thù Lăng Tiếu cũng không có sợ gì.

Hiện tại thực lực của hắn đã không giống ngày xưa, lại có loại thần vật Trấn Thiên Cổ có khả năng dựa vào. Cho dù là Cao Giai Thánh Giả đến đều phải cân nhắc suy nghĩ cho thật cẩn thận.

Lăng Tiếu ngồi ở trên thân Tiểu Kim, cũng không nhìn hoàn cảnh bốn phía mà lấy ra một giọt Sinh Mệnh Tuyền Dịch nuốt chửng xuống. Sau đó nhắm mắt lại ngồi xuống điều trị thân thể.

Vừa rồi trong thời gian hắn bế quan bị Âu Dương Hưng quấy rầy, khiến cho kinh mạch của hắn rối loạn, thiếu chút nữa tạo thành tẩu hỏa nhập ma. Cũng may là hắn kịp thời áp chế xuống, nhưng mà cũng tạo thành một chút chứng bệnh.

Những chứng bệnh này bình thường căn bản không thấy được, cũng khó lòng phát hiện. Chính là lại tạo thành nguy hiểm lớn lao đối với lúc hắn bế quan sau này.

Lăng Tiếu quả thật không muốn có nỗi lo về sau nào, nhất định phải khắc phục những chứng bệnh này mới được.

Sinh Mệnh Tuyền Dịch không hổ là Thánh Dịch, vẻn vẹn là một giọt đã hoàn toàn chữa trị hết thảy những chỗ bị thương thế cùng với một chút chứng bệnh trong cơ thể Lăng Tiếu. Hơn nữa còn khiến cho sức sống cơ thể của hắn càng thêm dồi dào.

Lăng Tiếu khôi phục lại xong xuôi, cả người có vẻ đã có tinh thần khoan khoái.

Lập tức giết chết hai đại Thánh Giả, đến chính hắn đều cảm giác thực tự hào. Với thực lực của hắn hẳn là có thể đi tìm tổ chức Sát Thiên cùng với Hắc Ma Môn gây phiền toái sao?

Nhưng mà, Lăng Tiếu còn không hấp tấp như vậy, vẫn còn nhất định phải làm chuẩn bị một số điều kiện tiên quyết khá hơn. Hắn không cho rằng hai thế lực lớn đó lại không có một chút căn cơ, nói không chừng đều tồn hậu chiêu khủng bố gì đó chờ hắn tự chui đầu vào lưới.

Ở chỗ chiến đấu trước kia, Âu Dương Chấn đi mà quay lại.

Lão nhìn hai vũng đỏ bầmmùi máu tanh tưởi. Từ mắt lão chảy xuống những giọt nước mắt đau đớn.

Đã bao nhiêu năm, lão cũng không biết nước mắt như thế nào. Lão cũng không nhớ rõ cái gì gọi là cảm giác khó chịu.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer