– Thần nhi, ngươi lại đây lấy đan dược ra đưa cho Hoa Tông chủ đi, cái này coi như là sính lễ của Hồi Thiên Tông chúng ta!.
Cát Thần vui mừng vội vàng đi tới, chuẩn bị lấy đan dược ra.
Ở một bên Hoa Phiêu Nguyệt cùng Hoa Phiêu Nguyệt thần sắc đều bắt đầu có hơi mất tự nhiên. Bọn họ hy vọng có thể luyện chế ra đan dược cứu được tính mạng lão Tông chủ, nhưng mà trong lòng lại là phi thường không cam lòng, trong lòng kháng cự ý nghĩ phải đi theo kẻ tiểu nhân như Cát Thần vậy.
Cát Thần lấy ra đan dược ở trong Dược Đỉnh, trên mặt lộ rõ sự vui vẻ. Hắn nâng đan dược cầm trong tay đứng lên.
Đó là một viên đan dược bất quy tắc với hình dạng khác thường, không có cảm giác mượt mà chút nào, không có cảm giác mỹ quan chút nào. Có cảm giác nó chính là một viên đan dược phi thường không hoàn chỉnh. Chỉ là viên đan dược này lại tản ra rõ ràng hương vị dược tính thơm nồng nên cũng không cho phép hoài nghi.
– Đan dược bán thành phẩm!
Đây là âm thanh mà tất cả mọi người ở đây giật mình la lên.
Bọn họ không ai cười nhạo viên đan dược này khó coi, ngược lại trong ánh mắt lộ rõ vẻ thán phục.
Bọn họ thân là Luyện Dược Sư, một đời theo đuổi là có thể luyện chế ra đan dược có phẩm bậc cao hơn.
Bát Phẩm đan dược có thể được coi là đan dược nghịch thiên, cũng không phải bất cứ Thất Phẩm Luyện Dược Sư nào đều có thể tùy tiện luyện chế ra. Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên với cảnh giới Thất Phẩm hợp lực ngưng luyện ra, đây chính là điều khá khó lường.
Hai người bọn họ hợp nhất có thể cũng coi là một nửa Bát Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng khả năng này chính là phi thường nhỏ.
Vậy cũng khó trách vì sao người ta trước đây lại có khẩu khí ngông cuồng như thế.
– Tuy chỉ là bán thành phẩm, nhưng hẳn là có khả năng áp chế độc tính của quý trưởng thượng Tông chủ nửa năm một năm không là vấn đề. Đến lúc đó đợi tới khi Thánh Dược Sư tinh luyện ra Giải Độc Đan đích thực liền không thành vấn đề. Khó lường… Quả nhiên là khó lường a!
Mộc Vịnh Bác lộ ra vài phần ý bội phục.
Lão mặc dù không quen nhìn hai người Lao Chiêm Đức và Công Tôn Thái Nhiên, nhưng điều đó cũng không ngăn cản lão đưa ra phán đoán đối với đan dược.
– Hừ, coi như ngươi thức thời!
Công Tôn Thái Nhiên nói với vẻ thập phần đắc ý.
Lão ở trong lòng cũng là thầm hô thật may mắn. Bình thường lão cùng với sư huynh mình thử nghiệm luyện chế Bát Phẩm đan dược cũng chỉ có ba thành nắm chắc. Cũng là luyện ba lần chỉ có một lần ngưng đan thành công. Không nghĩ tới lần này phát huy vượt xa lúc bình thường, một lần liền ngưng đan thành công.
Cát Thần lúc này sau khi đã cầm đan dược liền đi tới Hoa Nhân Phượng mà nói
– Hoa Tông chủ, xin ngài vui lòng nhận lấy!.
Cát Thần bưng đan dược đưa đến trước mặt Hoa Nhân Phượng, nụ cười đắc ý kia đều không che dấu nổi chút nào.
Hoa Nhân Phượng vui mừng. Lúc đang muốn đưa tay cầm lấy đan dược thì lại đột nhiên xảy ra biến cố.
Chỉ thấy một viên bán thành phẩm đan dược kia lại tự động vỡ rời ra, cuối cùng hóa thành một đám thuốc bột nám đen nằm ở trên lòng bàn tay Cát Thần. Tất cả dược tính cũng biến mất hơn phân nửa.
Biến hóa bất thình lình khiến cho vẻ mặt tất cả mọi người ở chỗ này trở nên đặc sắc.
– Cái này… Điều đó không có khả năng!
Lao Chiêm Đức lập tức giật mình la lên.
Công Tôn Thái Nhiên cũng đồng dạng là lộ ra vẻ mặt không chấp nhận sự thật. Còn Cát Thần chính là có vẻ vô cùng kinh hoảng.
– Lại thất bại, xem ra vừa rồi chỉ là cưỡng bức ngưng kết, cũng không hề củng cố được rồi a!
Mộc Vịnh Bác thở dài mà nói.
– Ta phì… hừ, còn tưởng rằng rất thần kì a, lúc đầu chỉ là khoe khoang danh tiếng, mà vẫn còn xem thường mọi người chúng ta tại đây!
Một người Luyện Dược Sư khác mặc áo bào đen mở miệng châm chọc.
Ngay sau đó lại có thêm người nói
– Cũng phải thôi. Hợp Luyện Chi Thuật tất nhiên lợi hại, nhưng cũng không phải ai đều có thể thành công.
– Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, lãng phí bao nhiêu linh thảo tốt a!.
…
Các Thất Phẩm Luyện Dược Sư được mời tới ở đây, mọi người thừa cơ đáp trả một cách mỉa mai. Tất cả bởi vì Công Tôn Thái Nhiên trước đây quá mức kiêu ngạo, rất xem thường sự tồn tại của bọn họ.
Công Tôn Thái Nhiên xanh mặt nói
– Những thuốc bột này vẫn còn có dược tính cường đại, mau đưa cho quý trưởng thượng Tông chủ dùng có khả năng kéo dài thời gian nhiều hơn một chút!.
Lao Chiêm Đức cũng vội vàng nói
– Không sai… Không sai, mau cầm đi, nhất định còn có dược vị!
Hoa Nhân Phượng sắc mặt sa sầm khó coi cực kỳ. Nàng đang do dự có muốn cầm đi những thuốc bột nhìn như mẩu vụn này hay không.
– Không cần, dược lực của những thuốc bột này ngay cả so với dược tính của một viên Thất Phẩm đan dược đều vẫn còn kém, cầm đi cũng không có hiệu quả gì!
Lúc này vị Bích bà bà kia mới mở miệng nói.
Đám Luyện Dược Sư ở đây đều là đồng loạt gật đầu, đan dược đã vỡ, dược tính cũng tiêu tan, xác thật là không có bao nhiêu hiệu quả. Đó chỉ là Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên vô phương đón nhận sự thực này mà thôi!
– Sư bá, sư phụ, Luyện Đan thất bại là chuyện thường. Cũng còn có đủ thời gian, còn có thể lại luyện một lần nữa!
Cát Thần mở miệng nhắc nhở, trong lòng hắn đồng dạng vô phương đón nhận sự thực này a. Mắt thấy hai đóa hoa đẹp sắp vào đến tay thì lại bị nhỡ.
– Đúng… Đúng, thời gian vẫn còn cũng đủ, chúng ta lại luyện một lần!
Lao Chiêm Đức vội vàng đáp.
– Hay là thôi đi, đừng để mất mặt xấu hổ nữa!
Một người Thất Phẩm Luyện Dược Sư nói đầy khinh thường.
– Hà Tụng, ngươi đây là có ý tứ gì, sư huynh đệ chúng ta cũng là suy nghĩ vì lão Tông chủ Vạn Hoa Tông. Chẳng lẽ nói ngươi có biện pháp luyện chế sao!
Công Tôn Thái Nhiên phẫn nộ quát.
– Ta tự biết danh tiếng, cũng không giống như có mấy kẻ lại vẫn còn dùng đan dược uy hiếp người ta, thật sự là không biết xấu hổ
Luyện Dược Sư tên là Hà Tụng kia mở miệng phản bác, hiện tại đúng là lão đang bỏ đá xuống giếng không hề có chút xíu bứt rứt.
– Ngươi…
Công Tôn Thái Nhiên bị tức giận đến dựng thẳng râu tóc, nhưng rồi lại không biết nên phản bác như thế nào.
Lao Chiêm Đức liên tiếp thở dài một hơi rồi nói
– Sư đệ thôi đi, nếu chúng ta không làm được thì cũng không nên lãng phí thời gian của Hoa Tông chủ. Chúng ta chấp nhận chịu thiệt thất bại, đi thôi!.
Bọn họ lần này đây cực kì mất mặt, tâm tình cũng mất, nên không có khả năng lại một lần nữa phối hợp được hoàn hảo để luyện chế ra Bát Phẩm đan dược.
Lao Chiêm Đức cũng biết tình huống của mình, không tính toán gượng gạo chống đỡ tiếp.
– Sư bá, sư phụ!
Cát Thần không cam lòng kêu lớn.
– Đi thôi đi thôi, xin lỗi Hoa Tông chủ, sư huynh đệ chúng ta chịu bó tay!
Lao Chiêm Đức đáp lại một tiếng, sau đó chắp tay nói xin lỗi với Hoa Nhân Phượng.
Liền tại lúc Lao Chiêm Đức cùng Công Tôn Thái Nhiên rời đi, Cát Thần cũng đột nhiên nói