Lăng Tiếu là nam nhân của nàng, Lăng Tiếu càng xuất sắc, trong lòng nàng càng phi thường tự hào.
Phong Nhã Hinh ở một bên mang theo vài phần ghen ghét nói:
– Biết rồi, nam nhân của ngươi là nam nhân xuất sắc nhất thiên hạ được chưa!
Trong nội tâm nàng đối với Lăng Tiếu cũng sớm có vài phần tình cảm, chỉ là nàng hận sao mình lại biết nam nhân này quá muộn.
Có Cát Bối Hân ở đây, nàng thật sự không có nổi dũng khí theo đuổi Lăng Tiếu.
Huống chi người theo đuổi nàng nhiều như vậy, vì sao nam nhân này không theo đuổi nàng chứ?
Phong Nhã Hinh có ý nghĩ này đã định nàng và Lăng Tiếu là người của hai thế giới rồi.
Lăng Tiếu tuy rằng có nhiều nữ nhân, nhưng nữ nhân mà bản thân hắn chân chính theo đuổi cũng chỉ có mình Vân Mộng Kỳ, những nữ nhân khác đều là trời xui đất khiến thế nào lại ở cùng một chỗ với hắn.
Cho nên, bảo Lăng Tiếu theo đuổi Phong Nhã Hinh quả thật có chút không quá thực tế rồi.
Cát Bối Hân đang muốn nói gì đó thì chỉ cảm thấy một hồi phong ảnh lướt tới nàng.
Nàng còn chưa thấy rõ bóng người kia thì eo nhỏ nhắn đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Phong Vô Ảnh và Phong Nhã Hinh cũng phát hiện khác thường, hai người đồng thời nhìn về phía bóng người kia.
Chỉ là bọn hắn còn chưa bắt được phương hướng bóng người kia thì Cát Bối Hân đã bị mang bay đến sang một bên.
Cát Bối Hân muốn giãy dụa lại nghe bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc khiến nàng kích động:
– Hân Nhi là ta!
Cát Bối Hân như bị chạm điện, khiến nàng cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Đúng lúc này, Phong Vô Ảnh và Phong Nhã Hinh cũng thấy rõ người tới.
Phong Vô Ảnh lập tức cười nói:
– Thì ra là Lăng huynh, úc, có lẽ nên gọi là Lăng thành chủ mới đúng!
Phong Nhã Hinh nhìn thoáng qua thân ảnh ngày càng thêm mị lực kia, nhìn hắn ôm Cát Bối Hân, trong lòng có vài phần phức tạp nói không nên lời, nàng thầm nghĩ “Nếu như người hắn ôm là ta thì tốt rồi! “
Lăng Tiếu hôn Cát Bối Hân một cái, mới nhìn về phía Phong Vô Ảnh và Phong Nhã Hinh cười nói:
– Phong huynh, Nhã Hinh tỷ, các ngươi đều đến sao, thật tốt ah, đều đi vào đi, tiểu đệ chuẩn bị cơm tẩy trần cho các ngươi.
Đúng lúc này, người trong phủ thành chủ cũng lục tục đi ra.
Cát Bối Hân trông thấy Phương Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Bạch Vũ Tích lập tức vui mừng nghênh đón.
– Vận tỷ, Nguyệt tỷ.
Cát Bối Hân nhỏ tuổi hơn Phương Tiêm Vận và Thải Hà Nguyệt nên dùng lễ tỷ muội ân cần hành lễ với hai người.
Phương Tiêm Vận lôi kéo tay Cát Bối Hân nói:
– Đi thôi, chúng ta trở về, về sau ngươi cứ ở lại chỗ này đi.
Thải Hà Nguyệt phụ họa nói:
– Đúng vậy, tỷ muội chúng ta có thể tụ ở cùng một chỗ, tách ra lâu như vậy, hắn luôn nhớ thương ngươi đấy.
Cát Bối Hân cảm nhận được sự nhiệt tình của hai vị tỷ tỷ, trên mặt cũng trở nên hồng nhuận phơn phớt, nàng cũng quyết định lần này không trở về nữa, nàng thật sự rất ghét thời gian xa cách kia.
Một đoàn người quay về trong phủ thành chủ.
Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới Cát Bối Hân lại đến vào lúc này, hắn vốn định đợi sau khi đấu giá hội sẽ tự mình đi một chuyến đến Phong gia đón nàng về, giờ nàng đã đến, tự nhiên sẽ không để nàng rời đi nữa rồi.
Dùng thực lực hắn hiện giờ đã đủ để bảo vệ chư nữ không chịu bất cứ tổn thương nào rồi, cho dù là thế lực tới đây, cũng khó có thể khiến hắn nhượng bộ nửa bước.
Sau khi vào đại điện, Lăng Tiếu liền giới thiệu Phong gia Phong Vô Ảnh và Phong Nhã Hinh cho mọi người quen biết.
Mọi người trong đại điện liền khách sáo với nhau một phen.
Nhưng Lăng Tiếu còn chưa kịp ôn chuyện với Cát Bối Hân thì thị vệ lại lần nữa báo lại:
– Bẩm báo thành chủ, bên ngoài có người Bộ gia đến cầu kiến.
– Bộ gia?
Lăng Tiếu nghi ngờ một chút liền nói tiếp:
– Để bọn hắn vào đi!
Hắn dường như không có gút mắc gì với Bộ gia a, sao lại có người đến tìm hắn chứ.
Hắn hiện giờ mặc dù có vài phần danh khí, nhưng so với nội tình của mười tám phương thế lực thì vẫn không đáng nhắc tới, còn chưa đủ để khiến nhân gia phải đến thăm.
Người đến Lăng Tiếu cũng có quen biết, chỉ là cũng không quen thuộc lắm.
Bộ gia Bộ Tinh, nhân vật lĩnh quân mới của Bộ gia, ở Chiến Loạn Uyên đã từng hợp tác qua với Lăng Tiếu.
Chẳng qua lúc đó Bộ Tinh lại muốn tính toán Lăng Tiếu thôi.
Bộ Tinh cũng là mỹ nữ số một, nàng luôn luôn phi thường tự tin, chỉ cần nàng muốn câu dẫn bất kỳ nam nhân nào thì đó đều là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Nhưng lúc nàng đi vào trong đại điện thì chỉ cảm thấy mắt hoa lên.
Nàng phát hiện tư sắc mà mình vẫn lấy làm ngạo lại trở nên không chịu nổi một kích, tư thái mà nàng vốn là tự tin cũng trở nên vô cùng ảm đạm thất sắc.
Ý đồ đến lần này của nàng là muốn thông qua nhan sắc của mình để tạo quan hệ tốt với Lăng Tiếu, đồng thời cũng nghĩ cách muốn ưu tiên mua lấy Sinh Mệnh Tuyền Dịch và Bán giai thánh khí mà Lăng Tiếu xuất ra đấu giá cho Bộ gia các nàng.
Hiện giờ nguyện vọng này chỉ sợ phải phá sản rồi.
Nhìn tràng diện các nữ nhân tuyệt sắc tranh nhau khoe sắc trong đại điện, nàng không biết ưu thế của mình là gì nữa.
– Thì ra là Bộ Tinh cô nướng, không nghĩ tới ngươi có thể giá lâm hàn phủ, thật sự khiến hàn phủ tràn đầy vinh quang a!
Lăng Tiếu rời khỏi vị trí có chút chắp tay khách khí nói với Bộ Tinh.
Lăng Tiếu thừa nhận mình gần đây rất có hảo cảm với mỹ nữ, chỉ là hắn cũng không phải loại nam nhân thấy mỹ nữ nào cũng nhào vào, mà lúc đầu ở Chiến Loạn Uyên Bộ Tinh bảo hắn tham dự chung, đơn giản là ôm tâm tư lợi dụng, cho nên Lăng Tiếu đối với nữ nhân này cũng không hề có ý thưởng thức.
Bộ Tinh thu thập tâm tình một chút mỉm cười đáp:
– Lăng thành chủ khách khí, Bộ Tinh mạo muội tới chơi, phải chăng quá mức đường đột rồi?