Cổ Bản nghênh tiếp ánh mắt của Cổ An, buồn bả nói:
– Gia chủ, vốn với quyết định của ngươi ta không phản đối, nhưng mà chết nhiều thái thượng trưởng lão như vậy, ta không thể không đứng ra nói một câu công đạo.
Nói tới đây hắn dừng một chút, nhìn qua mọi người nói:
– Mọi người có nhớ vì sau lúc đó phát Cổ Sát Lệnh tru sát Lăng Tiếu không?
Cổ Sát Lệnh lúc đó là trải qua thương nghị mới nhất trí đối ngoại, bọn họ cũng không biết Cổ Bản vì sao hỏi như vậy.
Cổ An cười lạnh, nói:
– Lăng Tiếu giết nhiều nhân tài mới xuất hiện của Cổ gia chúng ta, càng đoạt đi đi thánh kí trấn tộc của Cổ gia chúng ta, cho nên phát ra Cổ Sát Lệnh với hắn.
Cổ Bản nhìn chung quanh nói:
– Gia chủ, ngươi có biết vì sao người trẻ tuổi của Cổ gia chúng ta bị giết không? Bọn chúng sau khi tranh đoạt hoàng bảng chấm dứt vẫn hoàn hảo, nhưng mà sau đó bọn chúng đuổi giết Lăng Tiếu, mới bị Lăng Tiếu giết…
Cổ An không có chờ Cổ Bản nói xong đã lớn tiếng nói:
– Ý ngươi nói là Cổ gia chúng ta tự rước phiền phức?
Cổ Bản lắc đầu nói:
– Ngươi hiểu lầm ý của ta, bọn chúng tham gia tranh đoạt hoàng bảng đều xuất sắc, trong tranh đoạt hoàng bảng kết oán là bình thường, thế nhưng mà ta biết Vũ Phi chính là cháu của gia chủ cũng bị Lăng Tiếu chém giết, ngươi mới triệu tập mọi người tuyên bố Cổ Sát Lệnh, nếu như là con cháu nhà khác bị giết, không biết gia chủ ngươi có thể tuyên bố Cổ Sát Lệnh hay không?
Cổ An không chút do dự nói:
– Ta đương nhiên sẽ!
Bỗng dưng Cổ Bản tươi cười hung á.
– Ha ha… Gia chủ, ngươi nói quá nhanh rồi, ngươi còn nhớ kỹ mười mấy năm trước, Cổ Thiên Hải cũng là nhân tài mới xuất hiện của Cổ gia chúng ta, cũng trong tranh đoạt hoàng bảng bị giết, khi ấy ngươi có phát ra Cổ Sát Lệnh hay sao? Ta nhớ kỹ… Khi ấy ngươi không có phát.
– Cổ Thiên Hải?
Cổ An chần nhớ lại một chút, trong trí nhớ loáng thoáng có ký ức mơ hồ.
Mà Cổ Thiên Hải hình như là trực hệ của Cổ Bản, trong tranh đoạt hoàng bảng bị Hắc Ma Môn giết, khi ấy Cổ Bản yêu cầu tuyên bố Cổ Sát Lệnh, cuối cùng Cổ An không có đồng ý, đó là bởi vì Hắc Ma Môn thế lực quá lớn làm cho hắn cố kỵ.
– Không sai, cũng thương tình hài tử, nếu như không chết bây giờ hắn trong Cổ gia chúng ta là lãnh tụ mới.
Cổ Bản lộ ra vẻ thương tiếc nói, tiếp theo hắn di chuyển chủ đề.
– Bây giờ không nói chuyện năm đó, mượn chuyện bây giờ mà nói Lăng Tiếu chính là đệ tử duy nhất của Tà Đế, có rất nhiều chỗ dựa, gia chủ ngươi còn không do dự tuyên bố Cổ Sát Lệnh và dẫn tới nhiều thái thượng trưởng lão suy sụp, vậy không phải là quyết sách của ngươi thất bại hay sao?
Cổ Bản khí thế hùng hổ dọa người, hoàn toàn làm ra dáng vẻ bức cung.
– Ý ngươi nói là ta không thích hợp làm gia chủ chứ gì?
Cổ An thần sắc khó coi quát lên.
Những trưởng lão khác ủng hộ Cổ An lúc này sắc mặt khó coi, mà trưởng lão ủng hộ Cổ Bản thì thích ý khi thấy người gặp họa.
Bỗng dưng một tiếng nói tang thương vang lên.
– Cổ Bản nói đúng, Cổ An ngươi lần này tuyên bố Cổ Sát Lệnh khiến Cổ gia đại thương nguyên khí, ngươi bây giờ không thích hợp làm gia chủ.
Người nói chuyện là Cổ Ngả chạy trốn khỏi chết dưới tay Địa Liệt Viêm Hổ trong trận chiến ở Thiên Tuyệt Hồ.
Lúc đó Cổ Ngả mang theo chín Đế giai của Cổ gia đi tới Thiên Tuyệt Hồ muốn giết Lăng Tiếu.
Mà những Đế giai này chính là tinh anh của Cổ gia.
Nhưng mà cho tới cuối cùng chỉ còn lại mình hắn chạy thoát, ngay cả bát giai Lôi Xà cũng lưu lại.
Đây là trận thảm bại khó quên trong đời của Cổ Ngả.
Hắn vừa về tới gia tộc liền bắt đầu truy tra vì sao Cổ gia lại đắc tội địch nhân cường đại như vậy.
Ngày đó hắn thấy Lăng Tiếu đấu với Vũ Bất Phàm một trận, hắn biết rõ tiềm lực của Lăng Tiếu một khi đột phá lên Đế giai, trừ phi là Thánh giai ra tay, bằng không ai cũng không thể đánh bại hắn được, mà bên cạnh hắn còn có nhiều cao thủ hỗ trợ, thế lực của hắn không kém gì thế lực tam phẩm.
Hắn không rõ lúc đó Cổ gia vì sao ngu ngốc đắc tội một địch nhân tiền đồ vô nhạn, cường hãn trong thế hệ trẻ như vậy.
Bởi vì khó hiểu cho nên hắn tìm hiểu, tìm hiểu xong thì hắn tức giận run người.
Thì ra bởi vì va chạm của người trẻ tuổi, càng bởi vì một cái phá thương không có giá trị nên khiến bọn họ tổn thất nhiều Đế giai.
Mà tổn thất này đã làm bị thương căn bản của Cổ gia.
Tạm thời không nói ai đúng ai sai, Cổ Ngả lập tức mang tội danh này đổ lên người Cổ An.
Hắn cảm thấy nếu không phải Cổ An phát ra Cổ Sát Lệnh, bọn họ cũng không chọc địch thủ như thế.
Hôm nay người ta lại thành lập thế lực, Cổ gia muốn đối kháng người ta càng gian nan, bây giờ cần thiết chính là đưa ra quyết sách tương ứng
Trong lòng Cổ Ngả tức giận không chỗ phát, cho nên Cổ An biến thành nơi trút giận cho hắn.
Cổ Ngả có địa vị rất cao trong Cổ gia, hắn vừa lên tiếng thì mọi người biến sắc.
Cổ An lúc này gương mặt không phục, mà Cổ Bản thì vô cùng đắc ý cao hứng, thần sắc hai người hoàn toàn trái ngược sau.
– Vị trí gia chủ tạm thời do Cổ Bản làm.
Cổ Ngả không cho Cổ An sắc mặt, lạnh lùng quyết định.
– Lão gia chủ, mời tránh ra!
Cổ Bản lúc này thích thú nhìn qua Cổ An nói một câu.
Hắn và Cổ An là người cùng lứa, bây giờ gọi Cổ An là “Lão gia chủ”, đây chính là chế nhạo Cổ An.
– Ngươi… Các ngươi… Oa!
Cổ An bị tức không nói được gì, bỗng dưng thổ máu và ngã ngược ra sau.
Cổ Ngả không có chút thương xót, nói:
– Tâm tính như thế mà làm nhất gia chi chủ, mang hắn xuống đi, cho hắn diện bích trăm năm xem như trừng phạt.
Sau khi hắn nói xong, lập tức có một người vội vàng đi lên ôm Cổ An ra ngoài.
Cổ Bản lúc này ngồi vào vị trí gia chủ, trên khuôn mặt hết sức vui mừng.
Nhưng mà hắn cũng hiểu được vị trí của mình, hắn lúc này tuyên bố.
– Lúc này ta có chuyện muốn nói với mọi người, Cổ gia chúng ta chuẩn bị liên minh với Quỷ U Tông, do Cổ gia tôn nữ Cổ Tiểu Hà kết thân với Quỷ của Quỷ U Tông, việc này ta đã bàn xong với Quỷ U Tông rồi, Quỷ U Tông cũng đáp ứng vài đại điển khai tông của Tiếu Ngạo Cung sẽ cùng Cổ gia chúng ta đi tới Tiếu Ngạo Cung, cùng hóa giải thù hận của Lăng Tiếu và Cổ gia, mọi người nghĩ thế nào?
Cổ Ngả lúc này nói ra:
– Bát giai Lôi Xà trấn tộc của chúng ta đã bị Lăng Tiếu giết, nếu các ngươi cảm thấy mình có thể chống lại thì ta không phản đối.
Lời này vừa ra khiến các trưởng lão của Cổ gia cùng kinh hãi đứng lên.
Bọn họ cũng biết Cổ Ngả và các thái thượng trưởng lão của Cổ gia đi diệt sát Lăng Tiếu, nhưng mà cuối cùng chỉ còn lại mình hắn quay về, lại không biết bát giai Lôi Xà bị giết.
Lúc này trong lòng bọn họ càng sợ hãi.
Lúc này không có ai phản đối đề nghị của Cổ Bản, Cổ gia và Quỷ U Tông kết thân cũng định ra.
Bọn họ cũng xác định thu hồi Cổ Sát Lệnh, không còn truy sát Lăng Tiếu nữa, càng chuẩn bị hòa giải với Lăng Tiếu.
Nếu việc này truyền ra sẽ đả kích uy vọng cua Cổ gia.
Nhưng mà Cổ Ngả hắn không thể không làm ra quyết định này.
Mặc dù Cổ gia căn cơ vững chắc chưa chắc sợ quyết chiến với Lăng Tiếu.
Nhưng mà làm thế Cổ gia chỉ sợ sẽ nguyên khí đại thương, hơn nữa căn cơ cũng tan vỡ, khi đó bọn họ cũng triệt để rơi ra khỏi mười tám thế lực lớn, thậm chí còn bị thế lực khác tiêu diệt cũng nên.
Tình huống này Cổ Ngả không muốn thấy.
Hắn tình nguyện cho Lăng Tiếu sống tốt, cũng không muốn triệt để tử chiến với Lăng Tiếu.
Cho nên Cổ Ngả mượn đại điển khai tông của Tiếu Ngạo Cung và liên thủ với Quỷ U Tông cùng hóa giải ân oán với Lăng Tiếu.
Hắn tin tưởng Lăng Tiếu sẽ thức thời, không dám triệt để trở mặt với hai thế lực lớn.
Không gian chi địa của Hắc Ma Môn, trong một khu vực loạn thạch tối đen.
Chỗ này không gian đen kịt, thỉnh thoảng có âm phong lướt qua khiến người ta cảm thấy lạnh gáy, trên mặt đất thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vô số hài cốt, không chỉ có hài cốt linh thú, còn có nhân loại, nơi này giống như địa ngục trần gian, để người ta cảm thấy không rét mà run, tử khí nồng đậm.
Trong nơi này xương cốt chất lên cao, trên một ngọn núi có đại điện to lớn tử khí bốc lên cuồn cuộn, dường như có thể nghe được tiếng quỷ gào thét, giống như vô số oan hồn hò reo, để người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Trên tòa đại điện to lớn này, trên đại điện như có hồng hoang dị thú, dẫn vô cùng áp bức cảm giác tập đến, mà từng chích khổng lồ linh thú cốt thủ treo tại đại điện mái hiên phía trên, là như vậy địa hung ác đáng sợ
Trong đại điện này có này có ba người quỳ trên đất, thần sắc vô cùng cung kính.
Trên đại điện có một hư ảnh đang ngồi, không sai, là hư ảnh mà không phải thân thể thực chất.
Hư ảnh này chính là môn chủ Hắc Ma Môn Hắc Ma dùng thần niệm phân thân.
Một người quỳ gối trong đó có đồ đệ Hắc Ma, Ưng Vương, bên cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi hơn, khí thế còn cường hãn hơn hắn nhiều lắm, nam tử này rõ ràng đạt tới Huyền Đế trung giai đỉnh phong, tùy thời có thể tiến thêm một bước đạt tới Huyền Đế cao giai.
Người này là sư huynh của Ưng Vương, cũng là thủ lĩnh Lang Ưng Ám Vệ, Dạ Lang.
Bên cạnh hai người còn có một lão giả, trên mặt lão giả này đầy nếp nhăn, nhưng mà trên người tỏa ra khí tức hung ác, trên cái đầu hối có vài sợi tóc bạc lưa thưa, nhìn qua vô cùng buồn cười, nửa mặt của hắn có vết đao thật sâu, một con mắt cũng bị mù.
Người nhát gan nhìn thấy lão giả này đều bị hắn làm sợ hãi.
Nếu như có Tàn Báo ở đây, nhất định có thể nhận ra người này, là một trong những huynh đệ năm đó của hắn, cũng là kẻ cầm đầu chủ yếu phản bội hắn, một đao trên mặt của người này do Tàn Báo lưu lại.
Người này tên là Sử Nhất Đao, khi hắn phản bội Tàn Báo thì thực lực đạt tới Huyền Đế cao giai, là trợ thủ đắc lực nhất của Tàn Báo, ngay nay hắn không còn là Huyền Đế giai nữa, đã thành tựu Thánh giả, có thêm nhiều thọ nguyên hơn nữa…
– Các ngươi có biết vì sao ta gọi các ngươi tới không?
Hắc Ma ở trên bảo tọa nói một câu.
Hắc Ma dù chỉ là thần niệm phân thân nhung cũng có thực lực Thánh giả, thực sự khiến người ta cảm thấy hắn thâm bất khả trắc.
Dạ Lang thân là thủ tịch đệ tử của Hắc Ma, dẫn đầu lên tiếng.
– Sư tôn, tiểu tử Lăng Tiếu đã thành lập Tiếu Ngạo Cung, cũng phát thiệp mời, ý định vài tháng sau cử hành đại điển khai tông, đệ tử muốn giết tiểu tư này, mời sư tôn cho đệ tử mang theo người đi tới đó diệt Tiếu Ngạo Cung!
Ưng Vương cũng nhân cơ hội nói:
– Không sai, nếu như để Tiếu Ngạo Cung càn rỡ tiếp, uy nghiêm của Ma Môn chúng ta để đâu, uy nghiêm của sư phụ đặt đâu.
Ưng Vương còn nhớ kỹ hơn một năm trước chính mình suýt nữa bỏ mạng trong Tử Vong sơn mạch, ác khí này hắn nhịn lâu rồi, hận không thể lập ngừng mang theo người giết tới Tiếu Ngạo Cung, hắn cũng muốn giết sạch người của Tiếu Ngạo Cung, nhất là tiểu tử Thiên Tôn cao cấp kia, càng hận không thể chém hắn thành vạn đoạn.
Sau khi hắn chạy về không phải không muốn mang người chém giết Lăng Tiếu, mà là hắn không có năng lực nỳ, chân thân của sư phụ không ở trong tông, cũng không biết đi đâu bế quan tu luyện, không vạn bất đắc dĩ không thể kinh động tới hắn.
Sư phụ cũng không cho người đi tiêu diệt Lăng Tiếu, Ưng Vương hắn cũng không dám tự tiện làm chủ, mà đám lão gia hỏa trong tông cũng chưa chắc nghe lệnh của hắn.
Ngày hôm nay sư huynh của hắn từ bên ngoài quay về, nhân cơ hội thấy hắn đi gặp sư phụ, cũng mong hắn nói động sư phụ đi tiêu diệt Tiếu Ngạo Cung, trảm sát Lăng Tiếu.
Hắc Ma trầm mặc một lát, nhìn Sử Nhất Đao buồn bả nói:
– Sử sư thúc, ngươi nghĩ thế nào?
Sử Nhất Đao nói:
– Không sai, nếu Phong Nha không chết, còn đột phá Thánh giả, vậy lưu hắn không được, phải diệt trừ hậu hoạn.
Sử Nhất Đao, mối hận một đao trên mặt khiến hắn nghi nhớ cả đời, người nọ dù đã bị giết chết, thế nhưng mà huynh đệ Phong Nha của hắn còn sống, mối hận một đao này tính lên người của Phong Nha đi.
Hắc Ma nói:
– Đã như vậy, vậy ngươi đi diệt Tiếu Ngạo Cung đi, nhưng mà bọn chúng có linh thú bát giai trung cấp trợ giúp, cũng không phải dễ bị diệt như vậy, Dạ Lang ngươi đi gọi Tứ Giác Ma theo, nói là ý của bản môn chủ, trận chiến này không được phép bại!
Nói xong thân ảnh Hắc Ma dần dần mơ hồ.
Ba người đồng thời nói:
Cung tiễn sư tôn ( môn chủ ).
– Vậy rất tốt, có Tử Giác Ma Ngưu trợ giúp, Tiếu Ngạo Cung này chắc chắn sẽ bị diệt.
Ưng Vương thập phần hưng phấn nói một câu.
Dạ Lang ở bên cạnh nhìn hắn, nói:
– Mặc dù sư tôn đồng ý cho chúng ta diệt Tiếu Ngạo Cung, nhưng mà chúng ta không thể không công thay Sát Thiên cùng Cổ gia đi diệt Tiếu Ngạo Cung được, cần chờ bọn chúng sống mái với nhau, diệt sát cũng nhất cử lưỡng tiện.
– Dạ Lang nói đúng, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau, chúng ta chính là hoàng tước, ngồi thu ngư lợi!
Sử Nhất Đao ở bên cạnh phụ họa.
Ưng Vương nói:
– Nhưng mà bọn chúng đoạt thượng phẩm tinh quáng của chúng ta, lại rơi vào tay của người khác…
– Là chúng ta, ai cũng không động vào được!
Dạ Lang không chờ hắn nói xong đã lên tiếng.
Xem ánh mắt lạnh lùng tự tin của hắn, cho người ta cảm giác không được phép hoài nghi.
Ưng Vương cũng nuốt những lời định nói lại, trong nội tâm nói thầm:
– Được rồi, vậy ta cũng nên giải quyết tạp chủng này rồi.
Lúc này có không ít thế lực đang do dự có nên tham gia đại điển khai tông của Tiếu Ngạo Cung hay không.
Cùng lúc đó Đông Phương gia cùng Phong gia thả ra tin tức, chắc chắn sẽ đi tham gia đại điển khai tông của Tiếu Ngạo Cung.
Tin tức này nhanh chóng xuất hiện sóng to gió lớn.
Hai nhà trong mười tám thế lực đã đánh tiếng sẽ đi, mà Đông Phương gia bài danh gần như đứng đầu trong các thế gia môn phiệt, bọn họ công nhiên đáp ứng lời mời của Tiếu Ngạo Cung vậy có ý nghĩa gì?
Đối với kết quả này mọi người đưa ra không ít đồn đoán.