Mười hai năm không thấy, Hoa Hiểu Quế vẫn giữ dáng dấp trẻ con mềm mỏng, xem ra có hơi chất phác thành thật. Chỉ là hắn mặc một bộ áo choàng Luyện Dược Sư ở trên người, lại có một sự tự tin cường đại khó có thể nói rõ, vẫn có một phong thái Đại sư.
Đường Cương Lĩnh thì có vẻ càng to lớn hiên ngang hơn, gương mặt vốn khôi ngô tuấn tú lại có vẻ ngăm đen đi không ít. Đôi mắt đúng là sắc bén dị thường, một đôi bàn tay thô ráp đặc biệt thể hiện ra sức lực.
– Đường ca, chuyện của lão đại ca có nghe nói không?
Hoa Hiểu Quế vừa gặp mặt Đường Cương Lĩnh lập tức lộ ra dáng vẻ vạn phần lo lắng mà hỏi.
Đường Cương Lĩnh khẽ gật đầu, thần sắc cực kì nghi ngờ mà nói
– Lần này lão đại chỉ sợ có phiền toái lớn. Cả bốn thế lực đồng thời hành động, đây đâu phải là đùa giỡn.
– Vậy phải làm thế nào? Nói không chừng khiến cho chúng ta liền ở đây lo lắng, một chút tấm lòng cũng đều không thể giúp sao?
Hoa Hiểu Quế thập phần lo lắng mà hỏi.
Lăng Tiếu ở trong lòng Hoa Hiểu Quế so sánh huynh đệ ruột thịt thì còn thân thiết hơn. Tuy nói đã mười hai năm không gặp, nhưng mà vẫn không thể xóa đi tình nghĩa của hắn đối với Lăng Tiếu.
Hiện nay thế lực lão đại đã gặp nguy cơ lớn lao, hắn có thể không lo lắng sao?
– Chính là bằng thực lực chúng ta bây giờ cũng khó lòng giúp được lão đại a.
Đường Cương Lĩnh thở dài nói.
Hắn làm sao chưa từng nghĩ tới chạy đến trợ giúp Lăng Tiếu, nhưng mà hắn mới có thực lực Thiên Tôn, còn chưa đủ nhìn a!
Hoa Hiểu Quế hơi bất mãn nói
– Coi như đi chịu chết, ta cũng muốn trợ giúp lão đại một tay!.
Hắn cho là Đường Cương Lĩnh nói lời này là không muốn đi trợ giúp, nên cảm giác có hơi tức tối. Ngày đó là ai dẫn bọn hắn đến Trung Vực, là ai sáng tạo cho bọn họ cơ hội nhập Linh Vũ Các. Nếu như Đường Cương Lĩnh là cái loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này, thì Hoa Hiểu Quế hắn quả quyết muốn tuyệt giao cùng với hắn.
Hoa Hiểu Quế sở dĩ có thể trở thành huynh đệ tốt nhất của Lăng Tiếu, đúng là bởi vì hắn xem ra nhu nhược, nhưng lại chính là rất trọng nghĩa khí, tuyệt đối sẽ không phải là người bội bạc.
Đường Cương Lĩnh đáp
– Chết làm sao sợ, nếu như ta chết mà có thể giúp cho lão đại hóa hiểm thành yên thì ta tuyệt đối nguyện ý đi làm!
Dừng một lát hắn mới nói tiếp
– Ngày đó quân sư sở dĩ sai chúng ta đến Các học nghệ, ngươi cũng đã biết đây là cái gì?.
Hoa Hiểu Quế đáp
– Đương nhiên là vì khiến cho chúng ta trở nên mạnh hơn, khiến cho chúng ta sau này trợ giúp lão đại một tay tốt hơn!.
Đường Cương Lĩnh nói
– Không sai, chính là khiến cho chúng ta có thể giúp lão đại một tay. Nhưng mà vẫn còn có một tầng ý tứ càng sâu hơn ở bên trong. Đó chính là muốn mượn các lực lượng, để đi trợ giúp lão đại!.
Hoa Hiểu Quế sửng sốt một phen, thở nhẹ nói
– Đúng vậy, làm sao mà ta không nghĩ tới. Hai lão này mạng lưới quan hệ rộng rãi như vậy, để cho bọn họ phái người đi trợ giúp lão đại, tuyệt đối có thể giúp cho lão đại vượt qua cửa ải khó này!.
Dứt lời, hắn định đi luôn về hướng tới chỗ sư phụ của mình.
Đường Cương Lĩnh cũng kéo hắn nói
– Hấp tấp nhờ hai lão nầy hỗ trợ, chỉ sợ bọn họ không muốn. Chúng ta còn phải bàn luận sách lược một phen, bàn bạc một phen rồi lại tìm bọn họ để nói.
Phong Chinh, Bát Phẩm Luyện Dược Sư, từ lúc mấy ngàn năm trước đã bước vào cảnh giới này, là một trong mấy người tôn quý nhất mà Trung Vực đều biết; sư đệ Thái Sử Quân của lão cũng đồng dạng như thế. Từng tạo ra mấy chục món Thánh Khí, mỗi một thứ đều là thánh binh truyền lại đời sau. Do đó đều là được hưởng tiếng tăm vang lừng. Nếu không phải thánh nguyên liệu khó tìm, e rằng sẽ không chỉ tạo ra số lượng ít như vậy.
Hai người ngoại trừ lão Các chủ ra, ở bên trong Linh Vũ Các là hai lão quyền uy nhất. Mệnh lệnh của bọn họ thậm chí so sánh đương kim Các chủ đều còn hữu hiệu hơn.
Hai người đã cao tuổi, cũng biết nếu muốn lại tiến thêm một bước thì đã là phi thường gian nan. Bởi vì tài nguyên trong Trung Vực chỉ cung cấp cho bọn họ đạt tới một bước này mà thôi. Trừ phi bọn họ có thể rời khỏi nơi này đi tới Thiên Vực mới được.
Bọn họ cũng đã sống rất nhiều tuổi, đối với việc vươn lên trình tự cao hơn đã không còn bức thiết như vậy, cho nên đều là trấn thủ tại bên trong Linh Vũ Các an hưởng quãng đời còn lại.
Hai người bình thường thích thú nhất chính là đánh hai ván cờ tiêu khiển.
Hiện nay hai ông lão cũng đang chém giết đến sung sướng, dáng vẻ hết sức chăm chú kia so cùng ông lão bình thường đánh cờ cũng không có gì khác nhau.
Hai người kỳ phùng địch thủ, nên mỗi một ván cờ đi các nước cơ hồ cả ngày. Mỗi một bước đi đều là cần suy nghĩ trong thời gian rất lâu, xem ra đặc biệt tiêu tốn thời gian. Nếu đổi làm người trẻ tuổi chỉ sợ đã sớm không chịu được mà tự động đầu hàng.
Đến lúc mặt trời lặn sau dãy núi phía tây, ván cờ rốt cục đã xong.
– Trình độ chơi cờ của sư đệ ngươi còn cần phải nâng cao a!
Phong Chinh hiển nhiên giành được thắng lợi, vuốt ve chòm râu bạc đắc ý cười nói.
Thái Sử Quân không phục đáp
– Sư huynh ngươi mỗi lần đều sử dụng mẹo, thắng không được nửa bước a. Không được, chúng ta lại đấu ván nữa!
– Ha hả, không được. Mỗi lần thua không phải ngươi đều nói thế này sao, cả đời này ngươi khó lòng thắng được ta.
Phong Chinh thập phần đắc ý cười nói, dừng một lát lão lại tiếp tục
– Đánh ván nữa thì hai thằng nhãi kia sẽ sốt ruột.
– Hai tiểu tử này nói chuyện đều thậm thà thậm thụt, khẳng định lại đang có chủ ý gì!
Thái Sử Quân ngước mắt nhìn Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh hộc tốc đã chạy tới mà nói.
– Sư phụ uống trà!
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh đều tự rót trà hiếu kính dâng lên cho hai lão, dáng dấp tràn đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Nhị lão tiếp nhận trà, Thái Sử Quân gọn gàng dứt khoát hỏi
– Nói đi, lần này lại có ý định gì?.
Bình thường Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh đều sẽ hợp mưu xin xỏ hai lão một chút thứ tốt. Cho nên khi bọn họ a dua lấy lòng, hai lão tất đoán được bọn họ là ý đồ gì khác.
Hoa Hiểu Quế cùng Đường Cương Lĩnh sau khi liếc mắt nhìn nhau, Đường Cương Lĩnh trước mở miệng mà nói
– Sư phụ, sư bá, đệ tử thực không dám đấu diếm. Đương kim Cung Chủ cung Tiếu Ngạo Lăng Tiếu là anh em kết nghĩa của hai đệ tử. Hiện tại hắn gặp nạn, hai chúng con muốn đi ra ngoài trợ giúp hắn một tay!.
Hai người vừa rồi bàn bạc một hồi, quyết định có lẽ cứ thẳng thắn với hai lão, tin tưởng bọn họ sẽ hiểu rõ.
Hoa Hiểu Quế cũng là nói với vẻ đầy kiên định
– Không sai, xin sư phụ cho con và Đường ca ra ngoài trợ giúp lão đại của chúng con một tay!.
Bỗng nhiên, Thái Sử Quân đập bàn đứng lên
– Lớn mật, thì ra hai người các ngươi là gian tế cung Tiếu Ngạo phái tới Linh Vũ Các ta!.