Ôn Khả Điệp do dự một chút, nói chuyện xảy ra dưới núi vừa rồi, nhưng mà làm chuyện này “Vặn vẹo” đi một chút.
Nói Lăng Tiếu không cần các nàng dẫn đầu, xông vào rừng hoa mai, cuối cùng còn phá giải Mai Hoa Mê Tung Trận, lại mỉa mai các nàng.
Ôn Hải Yến hiểu tính cách của con gái, chính là một tiểu ma nữ, nói chuyện chỉ nên tin một nửa, nghĩ đến con gái nàng còn không mang người ta ra khỏi rừng hoa mai, người ta lại tự đi ra nên nàng tức giận.
– Tiểu gia hỏa này đúng là có vài phần bổn sự, không ngờ phát giải Mai Hoa Mê Tung Trận.
Ôn Hải Yến cảm thấy hứng thú với Lăng Tiếu hơn.
Thời điểm trắc nghiệm độ tinh khiết, Lăng Tiếu băng thuộc tính đạt tới ngoài 90% đấy.
– Thôi đi, hắn vận khí cứt chó thì có.
Ôn Khả Điệp càng nghĩ càng không cam lòng.
Ôn Hải Yến hiền lành cười nhìn qua con gái.
– Đi, nương đòi công đạo cho ngươi.
– Cái này… Ta thấy thôi đi, ta là đại nhân không chấp nhất với hắn,
Ôn Khả Điệp cũng không dám bảo mẫu thân của mình tìm Lăng Tiếu phiền toái, vạn nhất việc này bại lộ nàng sẽ bị mắng.
– Đi thôi, bọn họ muốn đi lấy linh thảo còn phải chờ ta đồng ý đấy.
Ôn Hải Yến kéo tay con gái, cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không.
…
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế một đường đi lên đỉnh núi, “Cảnh đẹp” nơi này kinh diễm quá.
Bởi vì nữ tử nơi này không ai không xinh đẹp động lòng người, hoàn mập yến gầy, oanh oanh yến yến, xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẽ, mọi người chấn động.
Những nữ tử này chính là đệ tử của Bích Tuyền Các, đệ tử ngoại môn đều có.
Hoa Hiểu Quế coi như bình tĩnh, Lăng Tiếu lại không được.
Hắn từ khi ra khỏi thành Vẫn Thạch thì một năm qua chưa chạm vào nữ nhân, nhìn thấy nhiều mỹ nữ như thế “Giống đực” trong lòng bị kích phát ra, thực hận không thể đè các nàng tại chỗ.
– Lão đại, ngươi chảy nước miếng.
Hoa Hiểu Quế ở một bên nhắc nhở.
– A!
Lăng Tiếu nuốt nước bọt, giả đoang chính, nói:
– Bụng có chút đói, nhanh đi lấy linh thảo thôi.
Kỳ thật là chính bản thân hắn nhìn thấy mỹ nữ nên dị động mà thôi.
Lăng Tiếu tuấn tú cao ngất, trong nhu có cương, lại mặc áo bào đệ tử nội môn Dược Phong, không ít mỹ nữ lớn mật vứt mị nhãn cho hắn, càng làm toàn thân của hắn khô nóng.
Lúc này một gã nữ chấp sự tiến lên nói chuyện với Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế.
– Hai vị tới Bích Tuyền Các có chuyện gì?
– Vị chấp sự đại nhân này, chúng ta vâng mệnh gia sư tới đây, tới lấy ngàn Thiên Niên Bích Đàm Thảo, thỉnh thông tri cho các chủ trước.
Lăng Tiếu đứng đắn nói với nàng, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao ngất của nàng ta.
Nữ chấp sự hơi nhíu mày, đáp.
– Các ngươi hơi chờ một chút, ta đi thông báo.
Nhưng mà chấp sự còn chưa đi xa, đã thấy Ôn Hải Yến đã đi tới.
– Bái kiến Các chủ.
Trong lúc nhất thời nữ đệ tử quanh thân nhao nhao hành lễ với Ôn Hải Yến.
Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế cũng thi lễ.
Nhưng mà khi thấy cánh tya Ôn Hải Yến kéo Ôn Khả Điệp, hai người không hiểu.
– Là sư phó của các ngươi bảo tới đây lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo sao?
Ôn Hải Yến nhàn nhạt hỏi thăm.
– Dạ Các chủ, gia sư nhu cầu cấp bách luyện chế một đám Băng Hàn Đan, đang cần Thiên Niên Bích Đàm Thảo.
Lăng Tiếu đáp, khóe mắt vụng trộm nhìn qua Ôn Khả Điệp.
– Băng Hàn Đan? Xem ra chỗ này không nên ở lâu.
Ôn Hải Yến có chút nhíu mày lẩm bẩm, nhìn qua nữ chấp sự chưa rời đi, nói:
– Minh Nguyệt, ngươi dẫn hắn đi lấy Thiên Niên Bích Đàm Thảo.
Lăng Tiếu cho rằng Ôn Hải Yến nói là hắn, vì vậy chắp tay cảm tạ.
– Tạ Ôn các chủ.
Vì vậy hắn muốn mang theo Hoa Hiểu Quế đi với nữ chấp sự.
– Lăng Tiếu ngươi lưu lại, ngươi đi với nàng ta.
Ôn Hải Yến chỉ vào Hoa Hiểu Quế nói ra.
Lăng Tiếu không rõ nên dừng bước, Hoa Hiểu Quế nhìn qua Lăng Tiếu, thấy Lăng Tiếu nhìn hắn gật đầu, vì vậy rời đi với nữ chấp sự.
– Không biết Ôn các chủ còn có chuyện gì?
Lăng cười hỏi, nhưng trong lòng suy nghĩ:
– Chẳng lẽ nàng muốn làm mối cho nha đầu này? Vậy cũng không tốt lắm, bản thiếu gia cũng không phải là người tùy tiện, huống chi ta đã có Mộng Kỳ, vạn nhất nàng biết rõ thì ta thảm rồi.
– Nghe nói ngươi đồng thời bái làm môn hạ Dược Phong và Mộc Kỳ Phong, có việc này?
Ôn Hải Yến nhìn Lăng Tiếu hỏi.
Lăng Tiếu gật gật đáp:
– Vâng, nhận được hai vị sư phó không bỏ, Lăng Tiếu dã bái Nam Cung sư phó cùng Mộc sư phó.
– Một đồ hai sư, xem ra ngươi mở tiền lệ trong tông rồi, ngươi nên tự hào.
Ôn Hải Yến khen, nói tiếp:
– Vậy ngươi có thể có hứng thú bái vào Bích Tuyền Các hay không, băng thuộc tính công kích còn mạnh hơn mộc thuộc tính nhiều.
– Cái này…
Lăng Tiếu lộ ra vẻ làm khó, nói không ra lời.
Hắn tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, vốn có ba thuộc tính cùng tu, cũng không có tu luyện hỏa, băng, phong ba thuộc tính, cho nên chưa từng nghĩ tới bái Ôn Hải Yến làm sư.
– Ngươi cái tên này, nương của ta muốn thu lưu ngươi, ngươi rõ ràng còn miễn cưỡng như vậy, quả nhiên là không biết điều.
Ôn Khả Điệp bất mãn nói.
– Khả Điệp không được vô lễ.
Ôn Hải Yến hừ nhẹ nói, nhưng mà trên mặt không có ý trách cứ. Nàng có thể buông mặt mũi nói ra lời này Lăng Tiếu đã là lần đầu tiên, nếu không phải xem tiềm lực của Lăng Tiếu thật lớn, nàng khinh thường làm thế.
– Ôn các chủ, đa tạ ngươi nâng đỡ Lăng Tiếu, nếu như ta bái vào làm môn hạ Bích Tuyền Các, chỉ sợ sẽ khiến người khác chỉ trích, huống chi tham thì thâm, Lăng Tiếu nhất tâm nhị dụng còn làm được, nhưng mà nhất tâm tam dụng thật sự là…
Lăng Tiếu uyển chuyển địa cự tuyệt.
– Ân, ngươi nói cũng có đạo lý, việc này ta không miễn cưỡng ngươi.
Ôn Hải Yến đáp, lại nhìn qua Ôn Khả Điệp nói:
– Vừa rồi ta nghe nói ngươi phá giải Mai Hoa Mê Tung Trận?
– Hoàn toàn may mắn!
– Người tuổi trẻ khiếm tôn là chuyện tốt.
Ôn Hải Yến tán thưởng nói một câu, lại nói tiếp:
– Đây là con gái của ta, Ôn Khả Điệp, cũng là tiểu sư muội của ngươi, nàng một nữ hài tử cả ngày la hét ở chân núi buồn chán, ngươi xem lúc nào có rảnh mang nàng đi dạo đi.
Lần này Lăng Tiếu có chút ngây ngốc nhìn qua Ôn Hải Yến.
Mà Ôn Khả Điệp cũng sững sờ, sau đó tươi cười vui vẻ như hoa, nói:
– Đúng vậy a, cả ngày trừ tu luyện thì tu luyện, ta buồn bực muốn chết, Lăng Tiếu sư huynh ngươi có rãnh dẫn ta đi chơi nha.
Dứt lời Ôn Khả Điệp chạy tới kéo tay Lăng Tiếu làm nũng, thật giống như đang liếc mắt đưa tình với tình lang.
Lăng Tiếu càng không hiểu nổi hai mẫu tử này đang đánh chủ ý gì, nhưng mà trưởng lão người ta mở miệng nhờ, không đáp ứng thì quá không biết điều rồi.
– Quá tốt, lần sau ta đi tìm ngươi thì không được thoái thác đâu đấy.
Ôn Khả Điệp song chưởng vỗ vào nhau, cười nói.
– Ân, tuyệt đối không.
Lăng Tiếu vỗ ngực đáp.
– Tốt rồi, các ngươi người tuổi trẻ nên thên cận nhiều hơn.
Ôn Hải Yến nói một câu, kéo Ôn Khả Điệp rời khỏi.
Lăng Tiếu gãi gãi đầu lẩm bẩm nói:
– Cái này tính toán là cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ ta? Bản thiếu gia ý chí kiên định lắm nha.