NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 492: Tranh Đoạt Thánh Quả Kịch Liệt

Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Chọn tập
Ads Top

Mà rơi vào trong mắt người khác thì nghĩ hắn khôn ngoan, lựa chọn đầu Hắc Ảnh Báo có thực lực kém nhất trong linh thú tứ giai.

Tráng hán đeo cự kiếm thầm mắng một câu:

– Vô sỉ!

Tiếp theo hắn rút kiếm đối chiến cùng Thiết Giáp Long.

Những vương cấp còn lại đều động thủ, họ đều chọn tứ giai trung cấp hoặc đê cấp, không ai dám đi trêu chọc cao cấp.

Oanh long oanh long!

Trong lúc nhất thời trường hợp biến thành hỗn loạn.

Từng gốc đại thụ bị oanh thành dập nát, từng khối nham thạch bị chấn tung bay, chỉ riêng khối “nham thạch” hoa văn vẫn nằm nguyên tại chỗ, không hề bị công kích nào ảnh hưởng.

Lăng Tiếu nhanh chóng thối lui tới địa phương an toàn ẩn núp, đồng thời vận khởi Kim Cương Ngũ Biến Quyết tùy thời phòng thủ năng lượng bay loạn tới.

Lúc này tinh bào trung niên chỉ trong vòng ba chiêu đã đánh Hắc Ảnh Báo trọng thương.

Bởi vậy có thể thấy được thực lực của hắn ít nhất phải là trung giai hoặc cao giai.

Tinh bào trung niên đánh bay Hắc Ảnh Báo, không hề dừng lại, nháy mắt vọt thẳng qua chỗ Hồ Lô Thánh Quả, trên mặt hiện lên tia cười đắc ý, tựa hồ linh vật kia đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Hô!

Độc Nhãn Tà Thú hướng về tinh bào trung niên, một ngụm khói độc bắn tới.

– Hừ, chỉ là khói độc làm khó dễ được ta sao!

Tinh bào trung niên cực kỳ khinh thường hừ lạnh một tiếng, thân hình bay lên, gương đồng trong tay nhấp nháy, một đoàn vầng sáng chiếu thẳng về hướng Độc Nhãn Tà Thú.

Nhưng đầu linh thú kia không e ngại công kích của hắn, độc nhãn lóe ra cột sáng màu xám chống lại hào quang bắn tới.

Hưu hưu!

Hai đạo cột sáng va chạm, tinh bào trung niên không lòng dạ nào đối chiến, nhân cơ hội bay thẳng tới chỗ thánh quả.

Tốc độ của hắn đã nâng lên tới cực hạn, Độc Nhãn Tà Thú căn bản không đuổi kịp.

Mắt thấy tinh bào trung niên sắp đắc thủ, Tật Phong Tham Lang tứ giai cao cấp nhanh như tia chớp bổ nhào về phía hắn, răng nanh tràn ngập vẻ thị huyết.

Tinh bào trung niên bất đắc dĩ phải bật lui ra sau.

Tráng hán mang cự kiếm đã chặt đứt đuôi của Thiết Giáp Long bên kia.

Thiết Giáp Long phát ra tiếng gào thảm thiết, không dám tiếp tục ứng chiến xoay người chạy vào rừng.

– Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!

Tráng hán khinh thường quát một tiếng, giậm mạnh chân bay theo, từ trên cao chém Thiết Giáp Long thành hai đoạn.

Máu tươi rắc đầy bụi cỏ, dị thường tanh hôi.

Nhưng không phải mỗi cao thủ vương cấp đều thuận lợi chiến thắng đối thủ của mình.

Một gã vương cấp vung song câu đánh tới Diễm Văn Xà Mãng.

Ban đầu hắn còn có thể ỷ vào thuộc tính của mình khắc chế công kích của xà mãng, còn có thể nhiều lần đánh vỡ thân thể nó.

Vốn tưởng rằng chắc chắn thắng lợi, đáng tiếc một lần trốn tránh sai lầm khiến cho hắn bị thân rắn gắt gao cuốn chặt.

Cuối cùng tên vương cấp kia còn chưa giãy dụa được vài cái đã trực tiếp bị siết chặt tắt thở.

Những vương cấp còn lại đều chiến đấu phi thường chật vật.

Ở cấp bậc ngang nhau, thực lực linh thú cường đại hơn nhân loại không ít.

Liệt Minh Cường là một người vô cùng cẩn thận.

Hắn không một mình đối chiến linh thú mà cùng một vương cấp khác chống lại một con Tứ Dực Đường Lang (bọ ngựa) tứ giai đê cấp.

Trong đối chiến Liệt Minh Cường không dốc hết toàn lực, mà tùy ý cho người kia tự mình chiến đấu, bản thân mình chỉ thỉnh thoảng xông vào đánh lén.

Cường giả vương cấp liên thủ cùng hắn bị tức đến hộc máu.

Hắn không khỏi mở miệng mắng to:

– Ngươi quá vô sỉ, còn không mau xuất tuyệt chiêu xử lý nó!

Liệt Minh Cường chỉ nhếch môi cười, không để ý tới đối phương, vẫn không ngừng chơi trò du đấu.

Tứ Dực Đường Lang tựa hồ cảm thấy cao thủ vương cấp kia mới là đối thủ cường đại, không để ý tới Liệt Minh Cường, chỉ theo truy kích người kia nhất định phải xử lý đối phương.

Gã vương cấp kia tức giận muốn phát điên, bất đắc dĩ phải xuất ra tuyệt chiêu chém một cánh của Tứ Dực Đường Lang, xem như đánh nó trọng thương.

Liệt Minh Cường nắm lấy cơ hội, kim thương trong tay như chẻ tre xỏ xuyên qua đuôi Tứ Dực Đường Lang.

Tứ Dực Đường Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nặng nề rơi xuống đất tử vong.

Liệt Minh Cường khinh thường nhìn thoáng qua gã vương cấp đang thở hổn hển, tránh ra xa xa, chuẩn bị đợi thời cơ động thủ.

Lúc này tình huống chiến đấu đã trở nên căng thẳng.

Tật Phong Tham Lang cùng Liệt Địa Bạo Hổ đã bắt đầu đối chiến cùng tinh bào trung niên với tráng hán có cự kiếm.

Những linh thú tứ giai còn lại vẫn đang đối chiến cùng các võ giả vương cấp khác, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.

Cho dù cuộc chiến thật kịch liệt, nhưng Hồ Lô Thánh Quả ở trung ương vẫn không hề bị chút tổn thương, tựa hồ bao nhiêu lực trùng kích bắn tới đều bị tiêu tán trong vô hình.

Ngao!

Bỗng nhiên một đạo ưng đề vang tận mây xanh.

Sưu!

Một đạo kim sắc cự ảnh bắn tới Hồ Lô Thánh Quả, tốc độ nhanh tới mức làm người khó thể tưởng tượng.

Chỉ trong nháy mắt đã tới gần Hồ Lô Thánh Quả chừng nửa thước.

Tật Phong Tham Lang cùng Liệt Địa Bạo Hổ không còn quan tâm tới đối thủ của mình, quay phắt người lao tới thánh quả.

Tinh bào trung niên cùng tráng hán đồng thời xuất ra huyền kỹ cường đại oanh thẳng về hướng kim sắc cự ảnh.

Oanh long!

Chung quanh Hồ Lô Thánh Quả dấy lên quầng sáng năng lượng cường đại.

Toàn bộ cao thủ vương cấp đều trợn tròn mắt, năng lượng công kích lớn như thế, Hồ Lô Thánh Quả còn tồn tại được sao?

Hô cáp!

Một đạo thanh âm quỷ dị truyền ra, một cỗ sương khói màu xám lượn lờ khuếch tán.

Toàn bộ cường giả vương cấp đồng thời bật lui ra sau như điên cuồng, mà Kim Linh Ưng cũng phát ra một tiếng ưng minh, từ trong sương khói lao ra chạy trốn.

Tật Phong Tham Lang phản ứng không chậm, chỉ riêng Liệt Địa Bạo Hổ tốc độ chậm nhất bị đoàn sương khói kia cắn nuốt.

Chờ sau khi sương khói dần dần lui tán, một đầu linh thú lớn như gò núi nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đây còn không phải Hoa Thải Thiềm Thừ vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hồ Lô Thánh Quả hay sao?

Không ai nghĩ tới khối “nham thạch” nằm cạnh Hồ Lô Thánh Quả chính là Hoa Thải Thiềm Thừ giả tạo.

Nhìn một đống xương trắng nằm tại vị trí của Liệt Địa Bạo Hổ, mọi người đều biến sắc.

Hoa Thải Thiềm Thừ vẫn ngồi cạnh Hồ Lô Thánh Quả, miệng không ngừng hô cáp ha ha, khói độc phun tràn, đôi mắt to quỷ dị bình tĩnh nhìn địch nhân muốn tranh đoạt linh quả của nó.

– Là…là Hoa Thải Thiềm Thừ!

Một vương cấp run sợ kinh hô.

– Độc tính thật mãnh liệt, chỉ sợ cho dù trưởng lão đến cũng không dám tới gần!

Một vương cấp khác thở dài nói.

– Xem ra không cơ hội, Liệt Địa Bạo Hổ chỉ nháy mắt đã bị cắn nuốt, con cóc kia ít nhất phải tới ngũ giai rồi.

Thần sắc những người còn lại không ngừng biến hóa, trong lòng do dự có nên tiếp tục tranh đoạt hay không.

Tật Phong Tham Lang cũng không dám liều lĩnh xông tới, đứng nguyên tại chỗ lộ ra răng nanh âm sâm với Hoa Thải Thiềm Thừ.

Kim Linh Ưng không ngừng phát ra ưng minh, xoay quanh trên không trung, tựa hồ không cam lòng buông tha.

– Mọi người cùng nhau tiến lên, trước tiên xử lý nó!

Tinh bào trung niên đột nhiên nói.

Dứt lời gương đồng trong tay hắn nhấp nháy, vài đạo quang mang oanh thẳng tới Hoa Thải Thiềm Thừ.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer