NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1361: Bị nhi tử lừa (1)

Tác giả: Ngã Bản Thuần Khiết
Chọn tập
Ads Top

Phượng Lăng Thiên cũng không ngoại lệ, thần sắc đùa giỡn cũng bình tĩnh lại nói:

– Mẫu thân và phụ thân đã rời đi rất lâu rồi, Thiên Nhi đã sắp không nhớ nỗi bộ dáng của họ nữa rồi.

Đứa trẻ nào mà không hi vọng có cha mẹ yêu mến, Phượng Lăng Thiên là một hài tử tương đối kiên cường, nhưng hắn cũng không ngoại lệ.

Đại Tế Tự khẽ vuốt trán Phượng Lăng Thiên khẽ thở dài:

– Ngươi cũng đừng trách mẫu thân, nàng theo phụ thân ngươi, tự nhiên phải đi theo bên cạnh hắn rồi!

Phượng Tiêm Vận là hắn một tay nuôi lớn, là cháu gái duy nhất của hắn, trong nháy mắt đã mười năm không gặp, trong lòng của hắn nhất định là phi thường tưởng nhở, đồng thời lại có không ít lo lắng.

Trung Vực là nơi cường giả tụ tập, cho dù Lăng Tiếu và Phượng Tiêm Vận ở Nam Hoang cũng coi như là người nổi bật, nhưng sau khi đến bên kia còn có thể như vậy nữa sao?

Vạn nhất chọc phải cừu địch cường đại nào đó, bọn hắn phải đối mặt thế nào đây?

– Hi vọng bọn hắn đều có thể cát nhân thiên tướng a!

Đại Tế Tự ở trong lòng cầu khẩn.

Cũng vừa lúc đó, Đại Tế Tự cảm ứng được một đám khí tức cường đại đang rất nhanh đến gần.

– Thiên Nhi, ngươi ở lại chỗ này, không được đi đâu đấy!

Đại Tế Tự rất nghiêm túc dặn dò một câu, sau đó lướt gấp ra đình viện, lại phân phó không ít cường giả thủ hộ lấy nơi này.

Tiếp theo, hắn dẫn theo lưỡng đại Thiên Tôn và mười tên Địa Hoàng giai, cùng nhau lướt ra ngoài thành.

– Đại Tế Tự, người tới khí tức rất cường đại, tới rất nhanh, hẳn là địch nhân trước kia của Cổ Tộc sao?

Một gã đê giai Thiên Tôn hỏi.

Một tên đê giai Thiên Tôn khác cũng nói:

– Không thể nào đâu, Cổ Tộc chúng ta tái hiện mới chừng mười năm, bọn hắn không có khả năng biết được, huống hồ chuyện kia đã sớm qua cả vạn năm, còn ai nhớ rõ nữa!

Cổ Tộc từ vạn năm trước thiếu chút nữa bị diệt tộc, những chuyện này người Cổ Tộc đều nhớ rõ ràng, Cổ Tộc bọn hắn hôm nay lại lần nữa chiếm cứ thành trì vốn có, bắt đầu cuộc sống mới.

Bỗng nhiên lúc này lại có rất nhiều khí tức cường đại xuất hiện ở bên ngoài Cổ thành, điều này có thể không khiến bọn hắn cảm thấy lo lắng sao?

Đại Tế Tự trong nội tâm càng không ngừng tính toán, như nếu như đối phương không phải người Trung Vực, hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ ở Nam Hoang hoặc Tây Bắc còn thế lực nào cường hãn như vậy.

Nghĩ tới đây, Đại Tế Tự đã cảm thấy áp lực rất lớn, Cổ Tộc bọn hắn thật vất vả lưu lại chút huyết mạch này cũng không thể hủy trong tay hắn được, huống hồ hắn tuyệt đối không hi vọng tằng tôn của mình có bất kỳ ngoài ý muốn nào, Cổ Tộc còn cần nhờ hắn đi chấn hưng nữa.

– Mặc kệ, nếu thật ra tay với tộc ta, cho dù liều mạng cũng phải che chở Thiên Nhi rời đi!

Đại Tế Tự ở trong lòng quyết định nói.

Cũng vừa lúc đó, một cổ khí tức cường hãn bay nhanh đã đến trước đám người Đại Tế Tự.

Trên không thành trì, khí thế trùng thiên đáng sợ, cao giai linh thú gào rú khiến người Cổ Tộc đều hoảng hốt.

Cổ Tộc sau khi trùng kiến cũng chưa từng phát sinh qua chiến đấu đại quy mô, đột nhiên có một cổ thế lực đáng sợ lâm hàng, bọn hắn không kinh hoảng mới là lạ đấy.

Truyền thâu trận ở Nam Hoang cũng không nhiều như Trung Vực, chỉ có ở một ít thành trì lệ thuộc trực tiếp tông môn có truyền thâu trận tồn tại, truyền thâu trận đi thông Cổ thành lại càng không nhiều lắm.

Bọn người Lăng Tiếu cũng chỉ ở một nơi mượn nhờ truyền thâu trận đến một thành trì gần Cổ thành, sau đó liền một đường cưỡi linh thú chạy đi.

Phượng Tiêm Vận rất vội vàng, khi đến Cổ thành ngay cả linh thú cũng lười được thu hồi, trực tiếp cùng những người khác xâm nhập vào trên không thành trì.

Khiến cho những thủ vệ Cổ thành đều kinh hãi.

Bọn hắn thực lực mạnh nhất chỉ là Vương cấp, trông thấy đám linh thú lục, thất giai uy mãnh hai chân cũng bắt đầu run lên, nào còn dũng khí tiến lên chặn đường nữa.

Cũng may đoàn người này cũng không phát động tiến công với người trong thành, chỉ một đường bay vào trong thành.

Mọi người trong Cổ thành thấy những linh thú đáng sợ trên không liền sợ hãi kêu lên một cái, mỗi người đều kinh hoảng tìm nơi tránh né, sợ trễ một chút sẽ bị những linh thú kia nuốt sống.

Bọn người Đại Tế Tự mới phi hành không bao lâu, cổ thế lực cường đại này đã xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Uy áp khủng bố của đám linh thú lục, thất giai khiến bọn người Đại Tế Tự đều run sợ.

– Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?

Đại Tế Tự trầm mặt quát.

Mặc kệ đối phương mạnh yếu, Đại Tế Tự nhất định phải bảo vệ cho an nguy của Cổ thành, bảo hộ tộc nhân Cổ Tộc.

– Gia gia!

Một tiếng dịu dàng kinh hỉ liền từ trong đám người truyền ra.

Đại Tế Tự nghe được thanh âm quen thuộc kia, thể xác và tinh thần run lên, ngay sau đó mắt nhìn lại hướng kia.

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang mặc một bộ đồ màu tím sậm lướt tới.

Đại Tế Tự đồng tử co rụt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, trong miệng lẩm bẩm nói:

– Là… Là Vận nhi?

– Gia gia, Vận nhi quay lại thăm ngươi đây!

Phượng Tiêm Vận đến bên người Đại Tế Tự, trực tiếp hành lễ với Đại Tế Tự.

TRong lời của nàng đầy ý tưởng niệm, trong mắt đẹp cũng chảy ra nước mắt kích động.

Lăng Tiếu phất phất tay, bảo mọi người thu ̉ linh thú vào, hắn cũng đến trức Đại Tế Tự khom người nói:

– Tiếu nhi thỉnh an gia gia!

Đại Tế Tự nhìn cháu gái gần trong gang tấc, lại nhìn cháu rể một chút, trong mắt cũng có chút ẩm ướt.

Hắn bắt lấy tay cháu gái kích động nói:

– Tốt… Tốt, các ngươi có thể trở về là tốt rồi, mau… Mau vào trong phủ tụ họp!

Đại Tế Tự nào nghĩ tới cổ thế lực cường hãn này lại là do cháu gái và cháu rể mình mang về, trong lòng hắn cực kỳ cao hứng!

Gặp được Đại Tế Tự, Phượng Tiêm Vận cũng không lộ ra quá mức sốt ruột nữa, liên tục lên tiếng, liền cùng hắn quay về phủ thành chủ.

– Gia gia, Thiên nhi hắn… Hắn có khỏe không?

Phượng Tiêm Vận hỏi.

Vừa nghĩ tới nhi tử từ nhỏ đã không được cha mẹ yêu mến, trong lòng Phượng Tiêm Vận liền đau nhức, lần này vô luận thế nào cũng phải đưa gia gia của nàng và nhi tử đến Trung Vực.

Đại Tế Tự thoải mái nói:

– Tiểu gia hỏa kia tốt lắm, chỉ là hơi nghịch ngợm.

– Nhất định là gia gia ngươi quá nuông chiều hắn rồi, cái này cũng không hay!

Lăng Tiếu ở bên cạnh nói.

Hắn biết rõ Đại Tế Tự đối với con cháu sủng ái có thừa, hắn rất sợ con mình sẽ trở thành một tên quần là áo lượt.

– Yên tâm, gia gia có chừng mực!

Đại Tế Tự đáp.

Trong lúc nói chuyện, mọi người liền về tới trong phủ thành chủ.

Đại Tế Tự bảo người an bài chỗ ở cho những người Tiếu Ngạo Cung, mà Lăng Tiếu cũng bảo mấy nữ nhân của mình và Lão thái gia đi xuống nghỉ ngơi trước, mấy tháng này đi gấp cả ngày lẫn đêm, tất cả mọi người đều đã mỏi mệt cả rồi.

Đại Tế Tự mang theo Phượng Tiêm Vận và Lăng Tiếu đi về đình viện phía sau phủ thành chủ.

– Thái gia gia ngươi trở về rồi, không có chuyện gì chứ!

Trong đình viện lập tức vang lên một thanh âm non nớt.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer