– Các ngươi ở chỗ này điều tra thì có ích lợi gì, tiểu tử kia ở bên ngoài tiêu diêu như thế, các ngươi lại cầm không ra nửa điểm chủ ý sao? Người của Cổ gia không phải là dễ giết như vậy, nếu biết hắn ở đâu sớm nên phái đại lượng nhân thủ mà đến, chỉ để mấy phế vật đi, đây không phải là ném hết mặt mũi của Cổ gia chúng ta sao?
Mọi người bị Cổ Hình nói đến đều cúi đầu xuống, không dám lên tiếng nửa câu.
Cổ An lên tiếng nói:
– Ngũ gia gia, Lăng Tiếu kia chỉ là trung cấp Thiên Tôn, nhưng mà lại để cho đám người Cổ Minh cùng Trương Sư vẫn lạc rồi, trong này có thể có kỳ lạ gì hay không?
Cổ Hình nhíu lông mày một chút nói:
– Lăng Tiếu kia là đệ tử của Tà Đế, chắc chắn sẽ có chút lá bài tẩy, hơn nữa hắn có Kim Long Thương của Cổ gia chúng ta, hắn có thể vượt giai chiến đấu cũng không phải là chuyện khó khăn gì, còn nữa… Đạo Ân kia bên phía Linh Vũ các có lẽ cũng chống lưng cho hắn, bằng không hắn tuyệt đối không dám giương cờ gióng trống mà chiếm cứ thành trì như thế, còn khiến cho người của toàn Trung vực đều biết rồi.
– Linh Vũ Các Đạo Ân?
Thần sắc của Cổ An cấp bách biến đổi.
Những trưởng lão khác của Cổ gia thần sắc đều là biến đổi.
Nếu như Linh Vũ Các tham dự vào, vậy Cổ gia bọn hắn nhưng liền không có biện pháp tốt.
Cổ Hình nói:
– Không cần lo lắng, Đạo Ân chẳng qua là vì báo đáp điểm ân tình kia của Tà Đế mà thôi, hắn không đại biểu cho ý chí của Linh Vũ Các, chuyện tình lần này các ngươi không cần tiếp tục thảo luận nữa rồi, ta tự mình đi đem đầu của tiểu tử kia lấy xuống, lấy đó rửa nhục nhã của Cổ gia ta!
Lúc này Cổ Tiểu Hà ở một bên lạnh lùng nói:
– Đầu của hắn là của ta!
Đang nói, đồng thời một cỗ khí thế quỷ dị triển khai ra, để cho trưởng bối ở tràng đều cả kinh.
Trong con mắt bọn họ đều là hiện lên vẻ lạ lùng, trong lòng thầm hô:
– Chẳng lẽ nha đầu này kế thừa truyền thừa của tổ tiên rồi?
Đám người Dương Tiên Phong trảm sát đoàn người Cổ gia Cổ Minh, đồng thời cũng lấy được tán thành của Lăng Tiếu.
Đám người Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng vốn chỉ là cảm thấy có thể tiến vào ánh mắt của Lăng Tiếu, an bài tiến vào bên trong phủ đã là không tệ rồi.
Nhưng mà sau khi bọn họ nhận được phần thưởng của Lăng Tiếu, thiếu chút nữa cao hứng muốn khóc.
Lăng Tiếu không chỉ an bài cho bọn họ chức vụ tiến vào nội phủ trưởng lão, càng cho bọn họ mỗi người một khỏa cực phẩm Huyền Đế đan.
Cái tưởng thưởng bên ngoài ày đột nhiên mà đến, thực sự là đem hai người bọn họ đều muốn nện đến hạnh phúc mà ngất đi rồi.
Đây đơn giản là trong nháy mắt đem bọn hắn từ địa ngục kéo lên thiên đường.
Hai người đối với Lăng Tiếu cảm động đến rơi nước mắt không thôi, bọn họ lần này coi như là biết mình thật đi theo đúng chúng chủ tử rồi.
Thành tựu Đế giai lại gần trong gang tấc, nếu là bọn họ lúc trước lựa chọn cùng đám người Diêu Cuồng kết minh, là một cái tử lộ, nếu là bọn họ không đến tìm nơi nương tựa, vậy cực phẩm Huyền Đế đan này liền vô duyên rồi.
Bọn họ thực sự là ở trong lòng thầm hô:
– May mắn a!
Lăng Tiếu mặc dù đem Tật Phong dong binh đoàn thu lại, nhưng mà lại không đem người của dong binh đoàn bọn họ dánh tan, mà là để cho dong binh còn lại của tam đại dong binh đoàn kia giao cho Dương Tiên Phong cùng Vương Đằng phân ra thành hai đội chấp chưởng.
Một phương diện là gia tăng phòng ngự trong thành, một phương diện kế tục để cho bọn hắn đi liệp sát linh thú, tìm kiếm linh thảo, sung thực tài phú.
Cũng có một số ít người được an bài tu phục thành trì.
Ngắn ngủi hai tháng qua đi, Phong Vân thành đã biến thành một hình dạng khác.
Nó đã không còn là thành trì tàn bại không chịu nổi kia, tất cả kiến trúc đều xây mới lại một lần, trên phố lớn ngõ nhỏ cũng so sánh với bình thường nhiều thêm không ít người.
Nguyên lai chỗ này chỉ có võ giả dừng chân, hôm nay lại đã dần dần có thêm không ít thương lữ cùng bình dân.
Bọn họ không ít là đến từ thành trì cùng thôn xóm phụ cận, cũng có không ít là đến từ những thành trì xa xôi.
Một tòa thành thị mới xây dựng chắc chắn sẽ mang tới cơ hội buôn bán không lồ, càng có không ít chỗ cung cấp cho bọn họ nghỉ ngơi.
Bọn họ sở dĩ dám đến chỗ này định cư hàn toàn là dựa vào uy danh của Lăng Tiếu cùng với một loạt sách lược ưu đãi mà Lăng Tiếu làm ra để quản lý thanfht rì, còn nữa, phách mại hội tạo thế là trọng yếu nhất.
Sinh mệnh tuyền dịch nhưng là tuyệt thế quỳnh tương để cho người khác có thể khởi tử hồi sinh, có thể cải tạo sinh mệnh thể phách, tăng trưởng thọ nguyên, coi như là vạn tinh cũng khó có thể cầu được.
Nửa giai Thánh khí cũng đồng dạng là trân quý vô cùng, bình thường cũng là trân tàng mà chỉ có mười tám phương thế lực mới có, đối với bọn họ mà nói tất cả đều là thánh khí cấp bậc trấn tộc.
Giá trị của thất giai đan dược cũng không cần nhiều lời rồi, mà Cực phẩm Huyền Đế đan kia đối với rất nhiều Nửa bước Huyền Đế có sức dụ hoặc vô tận, đây là có thể nghĩ rồi.
Ba vậy này tuyên truyền đi ra ngoài, cơ hồ ở rất nhiều địa phương của Trung vực đều ném lên sóng triều.
Người của rất nhiều thế lực cùng tán tu cường đại từng cái đều mang theo tài sản cực lớn bắt đầu hướng về phía Phong Vân thành hội tụ mà đến.
Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Phong Vân thành cơ hồ truyền khắp bất kỳ một địa phương nào của Trung vực, mà thành chủ Lăng Tiếu lại càng đã trở thành nhân vật mỗi nhà để biết đến.
Không chỉ hắn là đệ nhất Hoàng tọa, vinh diệu đan hội đầu danh để cho hắn dương danh Trung vực, mà hiệu quả của Cổ sát lệnh kia cũng là để cho hắn trở thành nhân vật công chúng rất nhiều người biết đến.
Mặt khác một trận chiến ở bên ngoài Phong Vân thành lại càng đem uy danh của hắn trueejt để truyền ra.
Truyền văn đối với Lăng Tiếu cũng là càng ngày càng nhiều.
Có người nói hắn là đệ tử duy nhất của Tà Đế, nhận được chân truyền của Tà Đế, sẽ trở thành một đời truyền thuyết mới, có người nói hắn là chân long thiên tử chuyển thế, bởi vì hắn mỗi lần chiến đấu đều có Kim Long hàng thế; cũng có người nói hắn là đệ tử của một vị Thánh dược sư, bởi vì hắn bây giờ đã là thất phẩm Luyện dược sư rồi…
Tóm lại, truyền thuyết về hắn có rất nhiều loại.
Tên của hắn coi như là triệt để oanh động Trung vực rồi.
Cát Bối Hân thân ở Phong gia đã nhận được hết thảy hành động của Lăng Tiếu ở trong Phong Vân thành.
Nàng vì hắn mà cảm thấy tự hào cùng kiêu ngạo, nàng bây giờ đã là khẩn cấp mà muốn đi đến bên cạnh Lăng Tiếu, cùng hắn vĩnh viễn sống chung một chỗ rồi.
Phong Nhã Hinh lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Cát Bối Hân cười mỉm nói:
– Hân muội, lại đang nghĩ đến tên hán tử phụ lòng kia rồi?
Nhị nữa tư sắc đều là vô song, đứng chung ở một chỗ hoàn toàn là song hoa tịnh diễm trùng kích thị giác.