– A…đại nhân…ngươi buông tha ta đi…tiểu nhân không dám nữa…
Tên trung niên lớn tiếng cầu xin.
– Hừ, kiếp sau làm người tốt đi!
Người kia tựa hồ đã chơi ngán.
Thanh âm vừa vang lên, một cỗ uy áp cường đại từ trên trời giáng xuống!
Phốc phốc!
Mười mấy người nháy mắt bị khí kình cường hãn chấn đến trào máu tươi, lập tức chết ngay tại chỗ.
Tên trung niên thực lực cao nhất, hắn chết chậm nhất, khi hắn nhắm mắt lại chứng kiến hai thanh niên nhảy xuống, thần sắc kinh hãi thì thào:
– Vương…vương cấp…
Vừa mới thốt ra, trực tiếp đoạn khí.
Người ra tay chính là Lăng Tiếu.
Hắn vốn không muốn xuất thủ, ở thế giới lấy thực lực vi tôn, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là quy luật sinh tồn, căn bản không tồn tại chính nghĩa hay tà ác, chỉ cần nắm đấm của ai cứng rắn thì người đó là vương giả.
Nhưng hắn thật sự chướng mắt bộ dáng dâm đãng của tên trung niên kia, kẻ như thế lưu lại trên đời chỉ gây tai họa.
Hơn nữa ý chí kiên cường của thiếu niên kia, đồng thời lục mang từ người hắn phát ra làm Lăng Tiếu chú ý.
Vì vậy hắn làm một lần người tốt, ra tay đem đám cặn bã kia giết đi, xem như là kết thiện duyên.
Thiếu nữ nhìn thấy hai người từ trời giáng xuống, lập tức chạy tới quỳ trước mặt phục lạy nói:
– Van cầu hai vị đại nhân xin thương xót cứu biểu ca tôi, dù muốn tôi làm trâu làm ngựa báo ân cũng cam tâm, van cầu hai vị…
Thiếu nữ không ngừng dập đầu cầu xin, bộ dáng bi thiết nói không nên lời, khiến người không nhịn được sinh ra ý thương tiếc.
– Đi qua xem hắn còn cứu được không.
Lăng Tiếu nói với Tàn Báo.
Tàn Báo có chút không tình nguyên hút thân hình của thiếu niên đi qua.
– Tiểu cô nương đứng lên đi, ta xem biểu ca của ngươi trước đã.
Lăng Tiếu vẫy tay, kéo thiếu nữ đứng lên.
Thiếu nữ vừa nghe hai người đồng ý cứu biểu ca của mình, lau nước mắt không ngừng cảm tạ:
– Đa tạ hai vị đại nhân…đa tạ hai vị đại nhân…
Lăng Tiếu thấy quần áo thiếu nữ rách rưới, liền lấy ra bộ quần áo ném cho nàng, quay đầu hỏi Tàn Báo:
– Thế nào?
– Sắp chết, nhưng còn một khẩu khí, lực ý chí của tiểu tử này thật cứng cỏi.
Tàn Báo đáp.
Lăng Tiếu gật đầu, lập tức lấy đan dược chữa thương cao giai đút vào miệng thiếu niên.
Nuốt đan dược, thần sắc thiếu niên có chút khởi sắc, chân khí chầm chậm bình ổn trở lại.
Lăng Tiếu nhân cơ hội bắt mạch thiếu niên.
Vừa rồi trên người thiếu niên xuất hiện lục mang làm hắn vô cùng tò mò.
Tra xét chốc lát Lăng Tiếu thoáng nhíu mày, lẩm bẩm:
– Tiên thiên kinh mạch bế tắc, khó trách không thể tập võ, đáng tiếc.
Thiếu nữ thay đổi quần áo, ngượng ngùng nhìn Lăng Tiếu hỏi:
– Đại nhân…biểu ca không sao chứ?
Lăng Tiếu cười nói:
– Không có việc gì, có ta ở đây hắn không chết được.
Ngay lúc hắn muốn buông tay thiếu niên thì Lục Ông trong thức hải chợt nói:
– Oa nhi này có thể chất tiên thiên mộc thuộc tính, khó trách làm lão phu không nhịn được muốn quan sát một chút.
– Thể chất tiên thiên mộc thuộc tính?
Lăng Tiếu có chút ngây ngẩn cả người, tiếp theo hỏi ngược lại:
– Ngươi nói hắn là thể chất thuần mộc thuộc tính?
– Đúng vậy, nếu hắn tu luyện công pháp mộc thuộc tính của nhân loại các ngươi nhất định là tiến bộ nhanh phi thường!
Lục Ông đáp.
Lăng Tiếu nghe xong Lục Ông khẳng định, cuối cùng hiểu được vì sao trên thân thiếu niên xuất hiện lục mang, nguyên lai là trời sinh thể chất mộc thuộc tính tinh thuần.
– Sư phụ thường than thở Mộc Kỳ phong nhân tài điêu linh, ta thu một đồ đệ xuất sắc mang về cho lão nhân gia cao hứng!
Lăng Tiếu cực kỳ vui sướng nghĩ thầm.
Thiếu nữ nhìn thấy Lăng Tiếu cầm tay biểu ca của nàng chợt bật cười, chợt rùng mình.
Nàng lấy hết dũng khí yếu ớt hỏi:
– Đại nhân…ngươi…ngươi chẳng lẽ trúng ý biểu ca của ta sao?
Lăng Tiếu bị lời của tiểu cô nương làm uất nghẹn liên tục ho khan.
– Tiểu cô nương đừng nói bậy, bổn thiếu đang giúp biểu ca ngươi bắt mạch, xem hắn có thể khôi phục hay không.
Lăng Tiếu cố tình làm ra bộ dáng cao nhân nghiêm túc nói.
Thiếu nữ quả nhiên bị lời của Lăng Tiếu hù dọa, có chút ngượng ngùng hỏi han:
– Đại nhân, vậy…vậy biểu ca còn khỏe lại được sao?
– Đương nhiên không thành vấn đề.
Lăng Tiếu rút tay đáp.
Thiếu nữ nghe xong cảm động bái lạy Lăng Tiếu nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của hai vị đại nhân, tiểu Nam nguyện cả đời hầu hạ hai vị làm chủ nhân.
Thiếu nữ nói chuyện vang vang mạnh mẽ, nhìn ra được nàng hạ quyết tâm, cũng nhìn ra được cảm tình của nàng đối với vị biểu ca thật sự rất tốt.
Lăng Tiếu vẫy tay kéo thiếu nữ nói:
– Việc này sau hẵng nói, ngươi hãy nói nơi này là địa phương nào, thành trì gần nhất là tòa thành gì?
Thiếu nữ nhìn thoáng qua Lăng Tiếu hiếu kỳ hỏi:
– Hai vị đại nhân là từ nơi khác tới?
Lăng Tiếu gật gật đầu:
– Là từ nơi khác tới, ngươi nói cho ta nghe một chút nơi nào là địa phương nào đi.
– Hay là hai vị đại nhân đến nhà của tôi trước, tôi chậm rãi nói cho hai vị biết được không?
Thiếu nữ cẩn thận hỏi. Nàng có chút thông minh, sợ Lăng Tiếu cùng Tàn Báo hỏi xong liền rời đi, như vậy sẽ không ai cứu chữa cho biểu ca của nàng, cho nên lưu lại hai vị đại nhân là tốt nhất, hơn nữa nàng cảm thấy vị đại ca trước mặt là người tốt, sẽ không bỏ mặc hai huynh muội nàng.
Lăng Tiếu đương nhiên nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ, cũng không vạch trần nhìn Tàn Báo nói:
– Mang theo hắn đi thôi!
Tàn Báo khinh thường nhìn thoáng qua thiếu niên kia, nhưng vẫn phục tùng cõng hắn lên lưng.
Lăng Tiếu quay mặt nói với thiếu nữ:
– Đi phía trước dẫn đường đi!
Nửa ngày sau thiếu nữ đưa hai người rời khỏi rừng rậm.
Nguyên lai nơi này đã là mảnh đất bên cạnh Hoang Man Vực.
Lăng Tiếu thấy tốc độ của thiếu nữ quá chậm nên triệu hồi Kim Sắc Lang Vương chở nàng dẫn đường.
Thiếu nữ nhìn thấy Kim Sắc Lang Vương bị dọa đến tái nhợt, cũng may còn có Lăng Tiếu bên cạnh, nếu không chắc chắn đã bị dọa ngất.
Một lúc sau bọn họ đi tới một trấn nhỏ.
Dân cư nơi này không nhiều, chỉ khoảng vài trăm gia đình.
Người trong trấn nhìn thấy linh thú khổng lồ đột nhiên xuất hiện bị dọa đến gà bay chó chạy, trốn vào nhà không dám đi ra.
Lăng Tiếu chỉ có thể đem linh thú thu trở vào đi bộ về nhà thiếu nữ.
Ngôi nhà của thiếu nữ cũng không tệ lắm, ở trong trấn vẫn tính là khá lớn.
Nhưng sân viện lớn như vậy lại trống vắng, không thấy người hầu.
Sau khi đi vào trong sân, một lão bà lưng khòm đi ra, nhìn thiếu nữ liền nhu mắt nói:
– Là…là tiểu Nam về sao?
– Nãi nãi, là cháu!
Thiếu nữ chạy tới nhào vào trong lòng bà lão òa khóc, tựa hồ muốn đem ủy khuất đều phát tiết ra ngoài.
– Cháu ngoan ah, cháu đã chạy đi đâu, thật sự là hù chết nãi nãi, đúng rồi, biểu ca cháu đâu?
Lão bà vỗ vỗ lưng thiếu nữ hỏi, sau đó nhìn thấy hai người Lăng Tiếu đang cõng một người, lập tức kêu lên:
– Các ngươi là ai, mau thả cháu ngoại của ta xuống.
Lão bà phát ra uy áp linh sư giai đánh về phía Lăng Tiếu cùng Tàn Báo.
Nhưng chỉ một chút uy áp như vậy làm sao có thể hình thành uy hiếp được với hai người bọn họ!