Đối với ánh mắt châm chọc của người khác, Lăng Tiếu không hề để ý tới.
Hắn đã quyết định phải dương danh Trung Vực, hi vọng Vân Mộng Kỳ có thể nghe được tin của hắn, có thể đến tìm kiếm hắn.
Cho nên hắn mới cố ý tạo thành kiểu xuất hiện phong cách như thế.
Tuy nói thanh danh của hắn truyền bá thật “xấu” trong Lam Dương thành, nhưng hắn tin tưởng qua không bao lâu, toàn bộ người của Lam Dương thành phải nhớ kỹ tên của hắn.
Giờ khắc này hắn vô cùng tự tin cùng kiên định, nhất định phải lấy được vị trí đứng đầu Hoàng Bảng chi tranh!
Ba ngày báo danh chấm dứt, người đến Lam Dương thành tham dự lại cao tới một vạn hai ngàn người.
Số lượng này cơ hồ đã gấp đôi lần thi mười năm trước.
Thật hiển nhiên rất nhiều người là hướng về ban thưởng đi vào Minh Ngộ Trì.
Ngày Hoàng Bảng khai chiến, chung quanh mười lôi đài người người tấp nập.
Bọn họ đều chiếm lĩnh vị trí có lợi, chuẩn bị quan sát tình hình chiến đấu của trận đầu Hoàng Bảng chi tranh.
Không ít vương cấp vì hi vọng có thể lĩnh ngộ mà đến quan sát, điều này đối với việc tu luyện ngày sau của họ rất có ích lợi, đồng thời cũng có thể khuyến khích bản thân mình sớm ngày đạt tới thực lực địa hoàng, hi vọng có một ngày có thể tham dự Hoàng Bảng chi tranh.
Mặt khác có một chút người thuần túy là đến xem náo nhiệt, có không ít cơ sở ngầm của các thế lực, hi vọng có thể nhanh chóng phát hiện một ít nhân tài, cũng có không ít nữ tử hoài xuân mang mục đích tuyển trượng phu mà đến quan sát tình hình chiến đấu.
Tóm lại lần thi đấu Hoàng Bảng chi tranh năm nay mang tới náo động đã không tầm thường.
Trước khi khai chiến, Lăng Tiếu nói chuyện cùng Thải Hà Nguyệt với Bạch Vũ Tích.
– Nguyệt nhi, Vũ Tích, lần này Hoàng Bảng chi tranh còn kịch liệt hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ nhìn nhân số báo danh kinh khủng kia thì đã biết, mà bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất đến từ khắp nơi, sức chiến đấu khẳng định bất phàm, lần này hai muội tham dự cuộc thi nhất định không được miễn cưỡng, nếu không địch lại phải nhanh chóng đầu hàng, ta không muốn hai muội bị bất cứ thương tổn gì!
Lăng Tiếu dặn dò hai nữ tử.
Tuy nói trong lòng hắn cũng có chút chờ đợi đối với hai nàng, nhưng dù muốn tìm được Vân Mộng Kỳ hắn cũng càng thêm để ý quý trọng những nữ tử khác bên cạnh mình.
– Phu quân đừng lo lắng, với thực lực hôm nay của muội cho dù gặp phải hoàng cấp đỉnh cũng có thể một trận chiến, nhưng cảnh giới của Vũ Tích muội còn cần được kiên cố, kinh nghiệm chiến đấu còn kém một ít, phải cẩn thận một chút mới được.
Thải Hà Nguyệt tự tin nói.
Bản thân nàng từng là Tu La Nữ, sức chiến đấu cùng kinh nghiệm thật sự bất phàm, huống chi cảnh giới hiện tại đã là hoàng cấp cao giai, trừ phi gặp phải Chiến Hoàng, nghĩ tới nếu muốn tiến vào ngàn danh hoặc trăm danh cũng không thành vấn đề.
– Thiếu gia, Nguyệt tỷ, đừng lo lắng cho muội, muội biết nên làm như thế nào.
Bạch Vũ Tích tỏ thái độ nói.
– Được, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, tư sắc hai muội xuất chúng, nhất định sẽ làm cho một ít kẻ tự đại đánh chủ ý với hai muội, đến lúc đó không cần khách khí đối với bọn hắn, hung hăng đánh cho ta, nếu không phải đối thủ của bọn hắn cũng không cần sợ, thiếu gia sẽ làm chỗ dựa cho hai muội.
Lăng Tiếu đổi đề tài nói.
Nơi này tụ tập thanh niên tài tuấn cùng mỹ nữ giai nhân đến từ khắp các nơi, nhất định sẽ có không ít hạng người tự xưng là phong lưu nổi lên tâm tư với nữ nhân của hắn, cho nên hắn đặc biệt dặn dò, miễn đến lúc đó Bạch Vũ Tích không biết nên làm sao ứng phó, nhưng đối với Thải Hà Nguyệt hắn vẫn luôn thật yên tâm.
Hai nàng gật đầu, trên mặt nổi lên vẻ hồng nhuận, nghe được Lăng Tiếu khích lệ tư sắc mình xuất chúng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Sau một phen dặn dò, thời gian khai chiến của Hoàng Bảng chi tranh đã sắp đến.
Quy tắc chiến đấu khác với những cuộc so đấu bình thường khác.
Không phải chỉ cần đánh thắng một trận thì bước vào cuộc tỷ thí tiếp theo, mà là tỷ thí theo kiểu liên hoàn.
Gọi là liên hoàn, chính là người thứ nhất lên lôi đài sau đó phải liên tục chiến thắng mười trận thì mới có tư cách tiến vào trận tỷ thí kế tiếp.
Nếu người kia chỉ thắng năm trận sau đó bị người đánh bại, người đánh bại hắn sẽ phải đánh thắng tiếp năm trận nữa thì vào vòng trong.
Đương nhiên sau mỗi trận so đấu kết thúc có thể lựa chọn tạm dừng nửa canh giờ khôi phục lại sức chiến đấu, đây là địa phương duy nhất thể hiện được nhân tính hóa.
Bởi vì quy định này mà người tham gia thật cố hết sức, nhưng Hoàng Bảng chi tranh chính là như thế, bọn họ cần Chiến Hoàng có thể đánh trận lâu dài mà không phải chỉ đối chiến một hai trận đã bị đánh gục xuống.
Đồng thời người tham gia có thể triệu hồi linh thú ngũ giai trở xuống cùng nhau tác chiến, nhưng không được triệu hoán trên ngũ giai, bằng không ý nghĩa cuộc tỷ thí không lớn.
Nói cách khác Lăng Tiếu không thể gọi ra Kim Sắc Lang Vương tác chiến, mà những người khác có được linh thú ngũ giai đều có thể gọi đi ra, uy lực phối hợp khẳng định là mạnh hơn một người tác chiến rất nhiều.
Cũng may trước khi nhóm người Lăng Tiếu đến tham gia đã có tính toán, Thải Hà Nguyệt, Bạch Vũ Tích cùng Huyền Diệu đều bắt giữ ba đầu linh thú phối hợp chiến đấu với mình, mà Lăng Tiếu không đi tìm linh thú khác, hắn có lòng tin mười phần đối với thực lực của mình.
Nếu ngay cả trường hợp như vậy cũng không thể đối phó, làm sao danh dương Trung Vực đây?
Khi nhóm người Lăng Tiếu đi tới khu vực tuyển thủ của lôi đài, nơi đó đã đứng đầy những địa hoàng tinh khí mười phần.
Nhóm người Lăng Tiếu xuất hiện lập tức khiến bọn họ chú ý.
– Đây không phải tây bắc Vẫn Thạch thành địa hoàng sao? Nhìn không ra loại tiểu địa phương như vậy còn có nhân tài như thế ah!
– Còn không phải sao, mấy nữ nhân kia mới là vưu vật chân chính, nếu có thể đem tới tay, hắc hắc…
– Bất kể như thế nào người ta từ đường xa tới báo danh, phần dũng khí này chúng ta đương nhiên không thể so sánh, có lẽ họ có thể thắng được một hai trận, sau đó trở lại tây bắc tuyên dương hành động phong quang của mình đâu.
– Ha ha, vị nhân huynh này nói đúng…quá đúng, tây bắc Vẫn Thạch thành chỉ là một cái rắm!
…
– Thiếu gia, những người này thật đáng ghét!
Tuy tính tình Bạch Vũ Tích thiện lương, nhưng nàng sinh trưởng tại Vẫn Thạch thành, nghe quê hương bị người khác ô nhục, cảm thấy tức giận không thôi.
Lăng Tiếu vỗ nhẹ vai nàng nói:
– Không cần nổi giận, đây chỉ bất quá là những tên hề nhảy nhót, không đáng giá nhắc tới.
Trong lúc nói chuyện hắn âm thầm thi triển sơ cấp tinh thần chú ngữ hướng mấy người châm chọc lớn tiếng nhất oanh tới.
Bỗng nhiên những người kia nhất thời giống như bị say rượu, lảo đảo nghiêng ngả tại chỗ, trên mặt cười lên ngây ngốc như kẻ ngu dại, làm người ta thoạt nhìn giống như đang thấy mấy tên hề.
Người chung quanh giống như gặp phải quỷ, nhanh chóng lui ra thật xa.
Vẻ mặt bọn hắn đều khó hiểu nhìn mấy tên kia, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
– Thấy không, đây là kết cục của những kẻ miệng tiện!
Lăng Tiếu thoáng đề cao thanh âm.