– Quân sư, hoàng bảng chi tranh đã kết thúc hơn nửa năm rồi, Tiếu hắn sao còn chưa trở lại?
Một đạo cô mặc đạo bào, dáng người cực kỳ no đủ hỏi người trẻ tuổi mặc áo trắng ở đối diện.
Nữ tử thanh lệ ôn nhu, khiến người thương tiếc ở bên cạnh cũng mở miệng hỏi:
– Đúng vậy quân sư, thiếu gia sao vẫn còn chưa trở lại?
Một nử tử mặc phục sức dị tộc cao quý ngồi ở trước hai nữ chỉ nhìn chăm chú lên người trẻ tuổi kia, mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt của nàng cũng mang theo nghi hoặc nồng đậm .
Nam tử áo trắng nhẹ lay động quạt giấy trắng cười nhạt nói:
– Đây chính là nguyên nhân ta triệu tập mọi người tới đây, ta nhận được tin tức mới nhất của thiếu gia.
– Ngươi nói mau!
Tam nữ trăm miệng một lời vội vàng nói.
Sáu người trong phủ thành chủ ở Địa Ngục Thành đương nhiên là ba nữ nhân của Lăng Tiếu, Phương Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Bạch Vũ Tích rồi, mà ba người còn lại chính là Huyền Diệu, Tàn Báo cùng với Phong Nha.
Trước đây, Thải Bá Nguyệt, Bạch Vũ Tích cùng với Huyền Diệu đều tham gia hoàng bảng chi tranh giành, chỉ lúc ở tiểu bỉ đã bị loại, mà Lăng Tiếu và Diệp Vân Phong lại thuận lợi tấn cấp.
Vì vậy, Lăng Tiếu liền thương nghị với Huyền Diệu, bảo Huyền Diệu trước tiên chọn địa bàn tổ kiến thế lực, bảo bọn hắn đi trước chuẩn bị tất cả, đợi hoàng bảng chi tranh kết thúc sẽ tụ hợp.
Huyền Diệu đã sớm xác định địa điểm với Lăng Tiếu chính là Địa Ngục Thành.
Tất cả mê hoặc ở Địa Ngục Thành có thể làm khó được người khác, nhưng Huyền Diệu lại cảm thấy không thể làm khó được bọn hắn, càng không làm khó được Lăng Tiếu.
Bởi vì Lăng Tiếu chính là một đời Thánh Hoàng mới, là Chủ mà Huyền Diệu hắn phụ tá!
Cho nên, đoàn người Huyền Diệu liền đến nơi này, mà bọn hắn cũng sớm một bước chiếm lĩnh phủ thành chủ, cũng bắt đầu bắt tay vào hiểu rõ tình huống Địa Ngục Thành, tìm hiểu căn nguyên chuyện tử vong khó hiểu ở đây.
Căn nguyên chết tiệt này một ngày không tìm ra, vậy thành này vĩnh viễn cũng không thể thành thành trì náo nhiệt chính thức, nhiều nhất chỉ là nơi dừng chân của dong binh và người qua đường thôi.
Giờ bọn hắn cường giả cấp bậc như Phong Nha hỗ trợ nên đã tìm hiểu được chút ít, chỉ đợi Lăng Tiếu trở về liền có thể giải quyết vấn đề này.
Thế nhưng hoàng bảng chi tranh chấm dứt đã hơn nửa năm vẫn không thấy Lăng Tiếu tới tìm bọn hắn, trong lòng bọn hắn luôn có một chút lo lắng.
Huyền Diệu nhắc tới tin tức của Lăng Tiếu, Phương Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Bạch Vũ Tích đương nhiên thập phần muốn biết rồi.
Lần xa cách này cũng đã hơn một năm rồi, trong lòng các nàng cũng vô cùng lo lắng.
Huyền Diệu nhẹ lay động bạch phiến nói:
– Có một tin tức tốt và một tin tức xấu, các ngươi muốn nghe tin nào trước?
– Trước hết nghe tin tức xấu đi!
Tam nữ lần nữa phi thường ăn ý nói, trên mặt các nàng đều tràn ngập lo lắng.
Huyền Diệu trầm ngâm một chút nói:
– Thiếu gia hắn đạt được vinh quang Đệ Nhất Hoàng Tọa, tin tức này các ngươi có lẽ cũng biết rồi.
Mọi người đều nhẹ gật đầu, tiếp tục nhìn Huyền Diệu nghe hắn nói tiếp.
– Ta cũng là gần đây mới thu được một tin tức mới, thiếu gia rõ ràng ở Chiến Loạn Uyên chiếm lấy Kim Long Thương trong tay đệ tử Cổ gia, nghe nói còn giết đệ tử Cổ gia, Cổ gia đã ban bố Cổ Sát Lệnh, chuẩn bị khiến người toàn bộ Trung Vực chặn giết thiếu gia.
Huyền Diệu sâu kín nói.
– Hoàng bảng chi tranh vốn là một con đường máu, người muốn đoạt được Đệ Nhất Hoàng Tọa, ai không có chút sát lục chi khí chứ, người Cổ gia gặp phải Tiếu xem như bọn hắn không may, người Cổ gia sao có thể vô sỉ như thế, rõ ràng còn muốn trả thù, về sau còn ai dám tham gia hoàng bảng chi tranh nữa!
Thải Hà Nguyệt phi thường bi phẫn nói.
Bạch Vũ Tích ở bên ủng hộ:
– Bọn hắn thật quá mức, thiếu gia bình thường sẽ không gây chuyện, nhất định là mấy tên Cổ gia kia đắc tội thiếu gia, thiếu gia mới bị ép phản kháng.
Bất kể như thế nào, Bạch Vũ Tích vĩnh viễn đều đứng ở bên thiếu gia nàng, trong lòng nàng thiếu gia mới là người tốt nhất, thiếu gia nàng sao có thể tùy tiện giết người được?
Huyền Diệu nói:
– Bất luận thế lực nào cũng se bao che khuyết điểm, chúng ta có thể làm gì người ta chứ? Huống chi Kim Long Thương chính là trấn tộc thánh khí của Cổ gia, bị thiếu gia chiếm lấy, bọn hắn có thể không nổi giận sao?
Lúc này, Tàn Báo ở một bên đồng ý nói:
– Người thế lực lớn là bao che khuyết điểm nhất, thiếu gia làm như vậy không thể nghi ngờ đã đánh vào mặt Cổ gia, bọn hắn tuyên bố Cổ Sát Lệnh cũng là chuyện hợp lý, chỉ là. . . Bọn hắn muốn mệnh thiếu gia chỉ sợ không dễ dàng!
Tàn Báo đi theo: Lăng Tiếu thời gian dài nhất, biết rõ Lăng Tiếu có rất nhiều át chủ bài, người khác muốn mạng của hắn cũng không dễ dàng như vậy, trừ phi là cường giả Đế cấp xuất động mới có khả năng!
Huyền Diệu đá:
– Đúng vậy, thiếu gia mạng lớn, hắn tạm thời không có chuyện gì, ngược lại còn mang đến cho chúng ta một kinh hỉ thật lớn!
– Kinh hỉ gì?
Tam nữ không thể chờ đợi được hỏi thăm.
– Hắn rõ ràng đại biểu luyện dược thế gia Cốc gia đi tham gia Đan Hội Đại Bỉ của Đan Minh, cũng đoạt được hạng đầu, thành tựu Thất phẩm Luyện Dược Sư chi cảnh, thực lực hắn hiện giờ cũng đã là trung giai Thiên Tôn!
Huyền Diệu hưng phấn mà nói.
– Điều này sao có thể?
Phong Nha một mực không mở miệng hơi không thể tin được nói.
Lúc bọn họ và Lăng Tiếu tách ra Lăng Tiếu mới chỉ là trung giai Địa Hoàng, hắn có thể lọt vào Top 10 tiểu bỉ đã khiến Phong Nha cảm thấy có chút ngoài ý muốn rồi
Phong Nha từng muốn khuyên Tàn Báo rời khỏi Lăng Tiếu, cảm thấy Lăng Tiếu thực lực quá yếu, cũng không đáng để đi theo.
Về sau hắn lưu lại là vì Lăng Tiếu chỉ cần khiến hắn đi the mười năm liền cho hắn tự do.
Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, hắn một mực định sau khi đến kỳ hạn liền dẫn Tàn Báo đi, bằng thực lực của hắn không nói tung hoành Trung Vực, nhưng cũng có thể trở thành một phương Cự Ngạc hoặc cao nhân lánh đời rồi, còn ai dám tìm đến hắn gây phiền toái nữa.
Thế nhưng Tàn Báo ngược lại một mực khuyên nhủ Phong Nha, không muốn rời đi, chỉ có đi theo thiếu gia mới có thể tiến được xa hơn.
Lúc trước hắn một mực không tin lời này, giờ hắn đã có chút tin tưởng rồi.
Một người có thể dùng không đến 30 tuổi, dùng thân phận trung giai Địa Hoàng đạt được danh tiếng Đệ Nhất Hoàng Tọa đã khiến hắn thay đổi cách nhìn. Nhưng trong nháy mắt rõ ràng từ trung giai Địa Hoàng tấn thăng đến trung giai Thiên Tôn, thực lực cũng tăng quá nhanh đi! Không chỉ như thế, rõ ràng còn đến tham gia Đan Hội Đại Bỉ đạt được hạng đầu, thành tựu cảnh giới Thất phẩm Luyện Dược Sư.
Điều này thật sự khiến hắn khiếp sợ không thôi ah!
Chỉ bằng vào thân phận Lăng Tiếu đã trở thành thượng khách của thế lực khắp nơi rồi.
Cứ tiếp tục phát triển như vậy, Lăng Tiếu muốn thành Đế, thành Thánh chỉ sợ cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, đến lúc đó có khả năng trở thành Thánh Dược Sư, được vạn chúng chú mục.
Nếu thật sự đến lúc đó, vậy thì một Thánh giả như hắn ở trong mắt người ta còn gì để lưu luyến nữa?
– Đối với thiếu gia thì không gì không thể cả!
Bạch Vũ Tích dẫn đầu kiên định nói.
Tàn Báo cũng ở một bên nhẹ gật gật đầu nói:
– Thiếu gia đã sớm là Lục phẩm Luyện Dược Sư rồi, thực lực bây giờ tăng đến Thất phẩm Luyện Dược Sư cũng là chuyện trong dự liệu.
– Tiếu không trở về chính là vì đi tham gia đan bỉ đại hội kia sao?
Phương Tiêm Vận nhàn nhạt hỏi thăm.
Huyền Diệu gật đầu nói:
– Đúng vậy, đại hội này vào ba tháng trước đã xong, tin rằng không bao lâu nữa thiếu gia có thể trở về rồi.
Nghe nói như thế, tam nữ thần sắc rõ ràng đều mừng rỡ.
Thải Hà Nguyệt càng cầm chặt tay Phương Tiêm Vận nói:
– Vận muội, như thế là tốt rồi, Tiếu trở về rồi.
Phương Tiêm Vận nhẹ gật đầu, biểu lộ trên mặt cũng tràn ngập vẻ chờ mong, trên mặt Bạch Vũ Tích ở bên càng không giấu được vui sướng.
. . .
Trong nháy mắt lại qua gần một tháng, Diệp Vân Phong mang theo bọn người Cốc Kiều Kiều, Lưu Quần, Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy cùng với Dao Thanh Mẫn rốt cục cũng phong trần mệt mỏi chạy tới được Địa Ngục Thành.
Hôm nay Địa Ngục Thành cũng không có truyền thâu trận chuyên môn, bọn họ sau khi rời khỏi Dược Đô đã đến một tòa thành gần đó, sau đó mới dùng tốc độ cao nhất chạy tới nơi nà.
– Đây là Địa Ngục Thành sao? Sao lại nhìn tàn bại không chịu nổi như thế chứ!
Dao Thanh Mẫn xa xa nhìn thấy Địa Ngục Thành liền nhíu cái mũi tinh xảo lại không tin tưởng nói.
Địa Ngục Thành quanh năm phát sinh chiến đấu, giết người cướp của không thiếu, cho nên tường thành phòng ngự ở bốn phía đều bị tổn hại, thoạt nhìn như một thành trì vừa bị cướp sạch vậy, lộ ra tàn bại không chịu nổi.
– Địa Ngục Thành lại xưng là Tử vong chi thành, ở đây quanh năm có dong binh hoặc giặc cỏ đóng quân, đánh nhau tùy thời phát sinh, suy bại cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là không biết thiếu gia sao lại chọn lập nghiệp ở chỗ này, thành chủ các đời ở đây tánh mạng đều rất ngắn ngủi a!
Lưu Quần cau mày nói.
Hắn không rõ Lăng Tiếu vì sao lại lựa chọn tổ kiến thế lực ở đây, hắn nghe Diệp Vân Phong nói có lẽ là do vị “Quân sư” nào đó đề nghị, hắn không thể không hoài nghi dụng ý của “Quân sư” kia.