Nhất thời, Lý Thiên Hào sát khí hiện ra, trừng mắt nhìn Lăng Tiếu quát to:
– Tại trên lôi đài ta không giết chết ngươi thì ta không gọi là Lý Thiên Hào
– Yên tâm, về sau ngươi còn có thể đổi tên gọi là Lý Thiên Thỉ (phân)
Lăng Tiếu thật sự là không cho người chút mặt mũi.
– Thật can đảm!
Lý Thiên Hào thiếu chút nữa đã nhịn không đượ nổi giận tại chỗ.
– Thiên Hào trở lại cho ta
Một đạo thanh âm lạnh lùng từ bên phía võ giả Lý gia truyền đến.
Lý Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, quay người trở về.
Lăng Tiếu nhìn lại hướng phát ra thanh âm kia, chỉ thấy một người đầu đang đội đấu bồng không thấy rõ mặt, bất quá quanh người hắn tản ra khí tức nóng rực, khiến Lăng Tiếu cảm thấy tên võ giả Lý gia này hẳn là cao giai Huyền Sĩ.
– Hắc, nguyên lai Lý gia có dấu một tay, bất quá như vậy mới thú vị chứ.
Lăng Tiếu cười lạnh trong lòng nói.
Lăng gia nghe lời Lăng Tiếu nói v ới Lý Thiên Hào quả thực hả giận, tin tưởng trong một đời trẻ tuổi ở Vẫn Thạch Thành không có một ai dám ô nhục Lý Thiên Hào như Lăng Tiếu cả.
– Lăng Tiếu vậy mới tốt chứ, vừa rồi thấy bộ dạng ăn thiệt thòi của Lý Thiên Hào thật sự sảng khoái ah!
Một gã thanh niên 23 tuổi của Lăng gia vỗ bả vai Lăng Tiếu cười nói.
Lăng Tiếu biết rõ người này tên là Lăng Dũng, tu vị đê giai Huyền Sĩ đỉnh phong, cháu trai lớn của Tam trưởng lão.
Một tên đệ tử Lăng gia khác cũng khen:
– Cũng không phải, chờ sau khi lên lôi đài Lăng Tiếu nhất định phải hảo hảo giáo huấn tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia đấy.
Hắn gọi Lăng Hạo, 24 tuổi, cũng là đê giai Huyền Sĩ đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá i trung giai Huyền Sĩ.
– Đi thôi, đừng lo lắng nữa, đi rút thăm.
Lăng Phong có chút khó chịu quát. Hắn là đang đố kị Lăng Tiếu đã đoạt danh tiếng của hắn, trong nội tâm rất không vui.
Rút thăm rất nhanh đã xong, Lăng Tiếu rút thăm được lôi đài số 5, thăm số 8, đối thủ của hắn chính là lôi đài số 5 võ giả số 7.
Năm lôi đài, đồng thời tiến hành tỷ thí, võ giả cuối cùng trên từng lôi đài tiến vào bài danh trận chung kết cuối cùng.
Trước khi Lăng Tiếu tỷ thí òn có ba cuộc tranh tài cử hành.
Ngay khi Lăng Tiếu đang buồn chán thì La Khinh Sương cô nàng này không biết từ chỗ nào xông ra.
Chỉ thấy nàng hôm nay mặc vệ giáp màu đỏ, khiên thân hình linh lung hấp dẫn của nàng được phát huy một cách vô cùng tinh tế, trên mái tóc cột một khăn lụa màu đỏ, lộ ra phiêu dật linh động, chỉnh thể thoạt nhìn tư thế hiên ngang lại không mất đi vẻ kiều diễm của thiếu nữ.
Một đời trẻ tuổi các gia tộc ở phụ cận đều nhao nhao bị mỹ mạo của La Khinh Sương hấp dẫn.
– Oa, cô nàng này không tệ, làm phu nhân của bổn thiếu gia cũng khong tê, xem bổn thiếu gia đi lên cua nàng tới tay này.
Một gã thiếu gia của tiểu gia tộc dùng ánh mắt hèn mọn bỉ ổi nhìn La Khinh Sương nói.
– Hư, ngươi nhỏ giọng một chút người ta là thiên kim tiểu thư của La gia, ngươi muốn chết cũng không nên liên lụy gia tộc chứ.
Một tên thiếu gia khcs bên cạnh hắn tranh thủ thời gian bịt kín miệng hắn nói.
– La… La gia thiên kim!
Tên thiếu gia hèn mọn bỉ ổi như bị tạc một chậu nước lạnh, lúc này không dám đánh chủ ý lên La Khinh Sương nữa. Bởi vì hắn biết rõ dùng thực lực gia tộc bọn họ ngay cả làm hộ vệ cho La gia cũng không đủ tư cách.
La Khinh Sương như chim sơn ca khoái hoạt, bước nhanh chạy về phía Lăng Tiếu:
– Cười ca, ngươi ở nơi này ah, làm cho nhân gia thật khó tìm” .
Tất cả các thiếu gia thấy La Khinh Sương kéo tay Lăng Tiếu thì trong lòng đều vô cùng đau đớn mắng:
– Thức ăn ngon đều bị heo đoạt rồi!
Một đời trẻ tuổi Lăng gia ở bên lại quăng ánh mắt kị vẻ hâm mộ về phía Lăng Tiếu, cái này choáng nha, rõ ràng ngay cả thiên kim La gia cũng tới tay rồi, tựa hồ còn là tự tới nữa, thực ngưu ah.
Lăng Tiếu vuốt một mũi La Khinh Sương một cái nói:
– Ngươi lưu sao không ở bên mình mà chạy qua đây làm gì vậy.
– Người ta là tới cổ vũ cho Tiếu ca, ngươi cũng đừng quên lời hứa với ta đấy.
La Khinh Sương phồng hai má nói.
Lăng cười cười nói:
– Đương nhiên, ta chờ ngươi làm thiếp thân nha hoàn cho ta đấy.
– Chán ghét, người ta không thèm làm nha hoàn cho ngươi đâu!
La Khinh Sương không thuận theo nói.
Đúng lúc này, tỷ thí đã tuyên bố bắt đầu, trên từng lôi đài nhảy lên hai gã võ giả trẻ tuổi.
Trong lúc nhất thời, chiêng trống vang trời, rung trời động địa.
Lăng Tiếu đang muốn đi về phía lôi đài mình quan chiến, lại thấy phía trước mình đi tới mấy người.
Trong đám người, rõ ràng có hai vị mỹ nữ tuyệt sắc, một nữ nhìn như mềm mại như nước, uyển chuyển hàm xúc động lòng người, lần đầu tiên thấy nang ngươi sẽ có một loại xúc động hảo hảo thương yêu nàng. Một nữ tử khác lại quyến rũ động lòng người, dáng người đẫy đà mê người, một kiện thiên niên tơ tằm giáp mặc lên người, càng lộ ra tư thế oai hùng bất phàm.
Phía sau các nàng có hai gã hán tử, một gã cao lớn uy mãnh, một con mắt bịt lại, bộ dáng tục tằng dọa người; tên còn lại thì lãnh tuấn bất phàm, thần sắc đạm mạc, khí thế phóng ra ngoài bức người.
– Các ngươi sao lại tới đây thế?
Lăng Tiếu nhìn người tới hỏi.
Người tới rõ ràng là Bạch Vũ Tích, Vi Đại Nhi, Độc Ưng và Lãnh Xà.
Bạch Vũ Tích nhìn thoáng qua La Khinh Sương bên người Lăng Tiếu, tiến lên có chút sợ hãi nói:
– Chúng ta là vội tới cổ vũ cho thiếu gia.
Lăng Tiếu tiến lên sờ lên đầu Bạch Vũ Tích nói:
– Tốt, hôm nay xem thiếu gia đại hiển thần uy, Độc Ưng đợi lát nữa nhất định phải bảo vệ tốt Vũ Tích, ở đây nhiều người đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.
– Vâng, thiếu gia!
Độc Ưng đáp.
Vi Đại Nhi nhìn nhìn La Khinh Sương lại nhìn Bạch Vũ Tích một chút, trong lòng nhẹ mắng:
– Tiểu tử này sắc quỷ, rõ ràng khắp nơi hái hoa ngắt cỏ.
Một đời trẻ tuổi Vẫn Thạch Thành ở bên thấy Bạch Vũ Tích và Vi Đại Nhi kinh diễm xuất hiện, đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nhưng thấy hai mỹ nữ này rõ ràng lại đi về phía con “heo mà” thiên kim La gia vừa ý thì trong lúc nhất thời càng thêm khó có thể tiếp nhận.
– Móa nó, tên này là ai, rõ ràng khiến ba vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương đều tìm tới hắn, thật đúng mắt bị mù rồi, bổn thiếu gia ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái…
– Bớt ảo tưởng cho ta, ngươi biết người ta là ai không, bằng ngươi mà dám so với người ta, ngươi làm tùy tùng cho người ta cũng không xứng, người ta một ngón tay cũng có thể đè chết ngươi rồi.
– Thôi đi …, ngươi đừng nói với ta hắn là Lăng Tiếu của Lăng gia đấy.
– Đúng vậy, hắn chính là Lăng Tiếu Lăng gia, thiên tài trăm năm khó gặp của Vẫn Thạch Thành, hiện giờ mới mười tám tuổi đã là trung giai Huyền Sĩ rồi, ngươi nói ngươi có phải không xứng làm tùy tùng không?
…
Lăng Tiếu không để ý đến những người kia, mang theo Bạch Vũ Tích và Vi Đại Nhi đi về phía lôi đài số 5, mà La Khinh Sương thì bị Lăng Tiếu khuyên về lại lôi đài số 2 của mình.