– Tiểu tử, các ngươi rốt cục là ai, vì sao đến Tân gia giương oai!
Tân Vạn Thông nhìn chằm chằm Lăng Tiếu cùng Tàn Báo hỏi.
Tân Vạn Thông có thực lực hoàng cấp trung giai, vừa rồi hắn muốn ra tay cứu Tân Vô Thường nhưng bị Tàn Báo ngăn chặn lại, hắn biết đối phương tuyệt đối không phải người bình thường, cho nên dù hắn muốn lập tức xuất thủ giết chết tiểu tử kia nhưng phải hỏi rõ mới dám động thủ, bằng không nếu trêu chọc đại phiền toái thì càng thêm khó khăn.
– Vấn đề này ta không muốn lặp lại, ta vốn không muốn gây chuyện, nhưng các ngươi cứ dây dưa, quả thật nghĩ bổn thiếu là người dễ khi dễ sao?
Lăng Tiếu lắc đầu khinh thường trả lời.
– Hừ, một khi đã như vậy chờ đợi lão phu bắt giữ ngươi nói sau!
Tân Vạn Thông hừ lạnh một tiếng, một hỏa chưởng đã hướng Lăng Tiếu chụp tới.
Tàn Báo vừa định ra tay, Lăng Tiếu đã truyền âm nói:
– Bảo hộ hai người bọn họ là được rồi.
Lăng Tiếu cầm Băng Hỏa kiếm chém ra kiếm quang cường đại, đem cự chưởng chém thành hai nửa.
Tân Vạn Thông cau mày, thân hình khẽ động.
Hắn biết trong tay đối phương có thể là linh khí cao giai, tuyệt đối không thể phớt lờ.
Tân Vạn Thông nháy mắt tới trước mặt Lăng Tiếu, ngay khi hắn muốn hạ thủ…
Lăng Tiếu sớm chờ đợi, hắn há hốc miệng, một tiếng long ngâm từ miệng hắn vọt ra.
Sóng âm nhộn nhạo trên không trung, Tân Vạn Thông bị chấn nhiếp không kịp làm ra phòng ngự, ù tai choáng váng.
Lăng Tiếu nhân cơ hội ra tay, nhưng hắn cũng không hạ sát thủ, chỉ hung hăng vỗ một chưởng vào ngực Tân Vạn Thông.
Phốc!
Tuy Tân Vạn Thông là hoàng cấp trung giai, nhưng trong tình huống không chút phòng ngự chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhất thời hắn bị chấn bay ngược thật xa, máu tươi không ngừng phun trào.
Lăng Tiếu không truy kích, bởi vì hắn đã đạt được mục đích.
Hai gã hoàng cấp khác của Tân gia bổ nhào về hướng Lăng Tiếu.
Khí thế mạnh mẽ của Tàn Báo rốt cục tán phát.
Thực lực hoàng cấp cao giai ép tới mức người của Tân gia nghẹt thở.
Hai hoàng cấp đê giai của Tân gia không dám vọng động, bọn hắn đều biết mình không phải đối thủ của thanh niên trước mắt.
Trong lòng bọn hắn đều kinh hãi:
– Cao thủ tuổi trẻ biến thái từ nơi nào đến?
Bọn hắn nhìn Lăng Tiếu cùng Tàn Báo chỉ mới hai ba mươi tuổi, một người là vương cấp trung giai mà người còn lại là hoàng cấp cao giai, thực lực như vậy dù ở Nam Vực chỉ sợ như lông phượng sừng lân.
Lại một cỗ chân khí ba động đáng sợ từ tận sâu trong đại viện Tân gia chuyển động.
Một lão giả nhỏ gầy đạp trên hỏa diễm từng bước một đi tới.
Mỗi bước đi của hắn thoạt nhìn rất chậm, nhưng mỗi bước lại có mấy chục thước khoảng cách, chỉ một lát đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Tân gia lão tổ, một nhân vật cùng thời đại với Đường gia lão gia tử, thực lực hoàng cấp cao giai.
Nhưng hắn không hề biết hiện tại thực lực Đường lão gia tử đã vượt xa hắn.
Người của Tân gia nhìn thấy lão giả liền cung kính hành lễ kêu lên:
– Gặp qua lão tổ tông!
– Chính chủ đến đây, rốt cục có thể nói chuyện.
Lăng Tiếu cười nhạt nói.
Tân gia lão tổ nhíu mày nhìn thoáng qua Lăng Tiếu, dừng lại trên người Tàn Báo.
– Các hạ là người nào?
Tân gia lão tổ nhìn Tàn Báo hỏi.
Trong mắt hắn, chỉ có Tàn Báo mới xứng làm đối thủ của hắn.
Trước đó nơi này đối chiến hắn đều có thể cảm ứng được, nhưng hắn không nghĩ tới nơi này còn có cao thủ che giấu chưa ra tay.
Tàn Báo bày ra khí thế ngang ngửa với hắn, tựa hồ còn bá đạo hơn hắn rất nhiều, hắn không thể không xuất quan đi ra gặp mặt.
– Ta chỉ là một người hầu của thiếu gia.
Theo tính cách của Tàn Báo khinh thường trả lời câu hỏi của Tân gia lão tổ, nhưng lại biết tiểu tử Lăng Tiếu trọng mặt mũi, chỉ có thể lạnh lùng trả lời một câu.
– Một người hầu của thiếu gia?
Tân gia lão tổ nhăn mày, rốt cục nhìn thẳng vào Lăng Tiếu.
Trong Nam Vực có thiếu gia nhà ai có được hoàng cấp cao giai làm người hầu?
Hắn tựa hồ chưa nghe nói qua, bản thân hắn cũng là hoàng cấp cao giai, ở trong gia tộc đã là lão tổ tông, người thực lực cao như bọn hắn làm sao tình nguyện thần phục người khác?
Trừ phi mặt trên người ta còn có đại nhân vật càng thêm khủng bố tồn tại!
Mà đại nhân vật như vậy có tồn tại trong Nam Vực hay sao? Chẳng lẽ là người của Trung Vực?
– Vị thiếu gia này, không biết ngươi tới Tân gia có chuyện gì cần làm?
Tân gia lão tổ hạ thấp tư thái hỏi.
Các trưởng lão Tân gia đều biến sắc.
Ngay cả lão tổ bọn hắn đều phải cẩn thận nói chuyện, mà trước đó bọn hắn không nhận rõ tình thế hạ độc thủ đối với người ta, như vậy phải làm sao mới tốt đây?
Sắc mặt Tân Vô Thường càng thêm khó xem, hắn không nghĩ tới thực lực hai thanh niên kia khủng bố như thế, xem ra muốn đánh chủ ý với người ta là chuyện không thể nào, càng khỏi nhắc tới muốn báo thù.
– Làm vậy mới đúng thôi, mọi người từ từ ngồi xuống nói chuyện, dĩ hòa vi quý nha, bổn thiếu từ trước tới nay là một người thích hòa bình.
Lăng Tiếu thật hài lòng nói.
Những trưởng lão của Tân gia nghe xong lời này thiếu chút nữa muốn hộc máu.
Người thích hòa bình lại đem phòng ốc của họ thiêu cháy, đụng vỡ dược đỉnh của bọn họ, chặt đứt cánh tay gia chủ bọn hắn?
Trong lòng bọn hắn đều thầm mắng:
– Mẹ nó, tiểu tử này trợn mắt nói dối không hề đỏ mặt!
Tân gia lão tổ cũng không để ý tới, không hề quan tâm chuyện mới xảy ra, trực tiếp mời mấy người Lăng Tiếu đi vào trong lầu các chủ viện.
Tân gia lão tổ cùng ba hoàng cấp khác cùng vào bồi tiếp, những trưởng lão khác chỉ có thể lưu lại bên ngoài.
Bất kể nói thế nào, cách làm này của Tân gia lão tổ làm Lăng Tiếu cảm giác lão nhân kia thật biết điều, dễ khai thông hơn những hậu bối khác của Tân gia.
Nếu những trưởng lão khác của Tân gia nghe được Lăng Tiếu gọi bọn hắn là “hậu bối Tân gia” chỉ sợ sẽ tiếp tục hộc máu.
– Tân Lập, bái kiến lão tổ tông nhà ngươi!
Lăng Tiếu ngồi xuống ghế vẫy vẫy tay với Tân Lập.
Tân Lập có chút bất an đi qua, sau đó khom người hành lễ với Tân gia lão tổ:
– Gặp qua lão tổ tông!
Tân Lập hoàn toàn không nghĩ mình có cơ hội đứng gần như vậy đối diện với lão tổ tông của gia tộc mình.
Giờ khắc này hắn mới hiểu được mình có một vị sư phụ che chở bảo hộ mình như thế nào, trong lòng tràn ngập cảm kích.
Tân gia lão tổ ngồi trên chủ vị lại không biết là chuyện gì xảy ra.
Hắn hàng năm bế quan, đối với mọi sự trong gia tộc căn bản luôn mặc kệ, ngoại trừ con cháu hậu bối xuất sắc, những người khác hắn không có ấn tượng, căn bản không để vào trong lòng. Cần phải biết Tân gia chính là đại gia tộc, hắn lại là lão tổ trong tộc, sao có thể nhớ rõ được nhiều người như thế đâu, huống chi còn là một phế nhân không thể tu luyện.
Ba gã hoàng cấp ở một bên đều thất thần, bọn họ đều là lão nhân hàng năm rất ít ra ngoài, cũng không biết là chuyện gì xảy ra trước mắt.
Nhưng lời nói của Tân Lập lại giải thích nghi hoặc cho bọn họ.