Diệp Thủy Thanh lúc này thu cảm xúc và nói:
– Bái kiến Lăng… Lăng thành chủ.
Lăng Tiếu cười trừ, lập tức di chuyển chủ đề.
– Vận tỷ tỷ, Thải tỷ tỷ đều ở hậu viện, có thời gian đi tìm bọn họ chơi đi.
Lăng Tiếu cũng không phải là người hay giận, năm ấy Diệp Thủy Thanh chọc hắn thì hắn cũng quên rồi, mà Diệp Vân Phong là tiểu đệ của hắn, hắn cũng xem Diệp Thủy Thanh giống như tiểu muội, sẽ không có bất kỳ cảm xúc nam nữ nào cả.
– Ân, ta cũng muốn gặp bọn họ, không biết bọn họ còn nhớ ta không?
Diệp Thủy Thanh ứng tiếng, trong lòng nàng thất lạc nói thầm.
– Vẫn là người hai thế giới.
Lăng Tiếu an ủi người Diệp gia, cũng tạm thời không có chuyện gì làm, hắn lại đi tới luyện đan thất luyện đan.
Hôm nay hắn có rảnh đi luyện đan, hắn sợ mình bỏ lâu không luyện thì tay nghề sa sút, hắn phải luyện tập thường xuyên.
Luyện đan là nghề nghiệp nổi tiếng, cũng là thủ đoạn giúp hắn tạo ra thủ hạ hung hãn, cho nên tuyệt đối không được bỏ qua nó.
Hôm nay mới thu Lãnh Chính và hai tên Huyền Đế thấp giai, sau đó phải tăng thực lực của bọn họ lên.
Hiện tại siêu cấp cao thủ chính thức có thể dùng không nhiều, mà địch nhân của hắn quá nhiều, không thể không mau chóng chế tạo ra một đám nhân vật cường hãn.
Vào lúc Lăng Tiếu luyện đan thì Diệp Vân Phong không ngừng chạy thẳng tới thành trì của Liệt Kiếm Tông.
Liệt Kiếm Tông cùng Linh Tiêu Cung cũng gần nhau, đều là thế lực trong mười tám thế lực, nằm ở giữa bọn họ chính là Vạn Đoạn sơn mạch, hai tông môn một nam một bắc, phía nam là Liệt Kiếm Tông, mà phía bắc là Linh Tiêu Cung.
Liệt Kiếm Tông từ thực lực chỉnh thể mạnh hơn Linh Tiêu Cung, hai thế lực này cũng chiếm cứ tư nguyên của Vạn Đoạn sơn mạch cũng liên quan tới mạnh yếu khác nhau.
Vạn Đoạn sơn mạch thừa thải không gian chi thạch, đây là chuyện rất nhiều người biết.
Nói ra không gian chi thạch này còn khó gặp hơn huyền tinh nhiều, trình độ quý trọng cũng đặc biệt cao.
Sau khi vào Vạn Đoạn sơn mạch đào móc không gian chi sau đá, Liệt Kiếm Tông cùng Linh Tiêu Cung cũng bắt đầu khai phá Vạn Đoạn sơn mạch nhiều hơn.
Nhưng mà Vạn Đoạn sơn mạch cùng Tử Vong sơn mạch có quá nhiều linh thú cao cấp, người bình thường căn bản không dám xâm nhập vào sâu, dù là Liệt Kiếm Tông cùng Linh Tiêu Cung cũng vậy.
Vạn Đoạn sơn mạch cũng không phải của hai nhà bọn họ, cho dù nằm trong phạm vi thế lực của bọn họ cũng thế, cho nên bọn họ không thể ngăn cản được nhiều dong binh sinh tồn.
Trong sơn mạch trừ kỳ hoa dị thảo, linh thú cao cấp còn có không gian chi thạch, loại hấp dẫn này đương nhiên cũng hấp dẫn không ít dong binh tới đây tìm chỗ tốt.
Mà Vạn Đoạn sơn mạch chính là sơn mạch có nhiều dong binh nhất, muốn sinh tồn ở đây là quá gian nan, nhưng mà trừ cơ duyên, tìm được không gian chi thạch thì phải có nộp lên cho Liệt Kiếm Tông hoặc Linh Tiêu Cung.
Lúc đó Huyền Diệu sở dĩ cho Độc Hạt Tử, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, huynh đệ Lãnh Xà đi tới nơi này chính là muốn mượn nhờ hoàn cảnh ác liệt nơi đây ma luyện cho bọn họ, để bọn họ trở thành cao thủ chấp chưởng một phương.
Qua vài năm này, bọn họ có sinh hoạt được trong hoàn cảnh tàn khốc thế này không?
Trong một chỗ hẻo lánh của sơn mạch, có một đội dong binh nhân mã hơn trăm người ởi lại, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Một đoàn người này eo gấu lưng hổ, khí tức sát lục khuếch tán ra, trên cánh tay bọn họ đầy vết thương, đại biểu cho con đường này bọn họ đi qua trong giết chóc, bọn họ cưỡi linh thú xuyên qua rừng rậm.
Bọn họ có võ phục thống nhất, trước ngực có hình sư thú hung ác, có thể đoán ra bọn họ chính là Phong Sư dong binh đoàn tiếng tăm lừng lẫy trong Vạn Đoạn sơn mạch này.
Phong Sư dong binh đoàn có cường giả Đế giai tọa trấn, là một trong những dong binh đoàn nổi danh nhất trong Vạn Đoạn sơn mạch này.
Tọa kỵ của người cầm đầu là Phong Sư, trong tay cầm Lang Nha bổng, cả người tỏa ra sát khí bá đạo.
Người này là phó đoàn trưởng Dung Phục Bắc của Phong Sư dong binh đoàn, là Thiên Tôn đỉnh phong, là kẻ nổ danh tâm ngoan thủ lạt.
Hắn bây giờ giận dữ, giống như một con sư tử bị chọc giận, không ai có thể ngăn được.
– Là ai vừa thấy thối tử đi qua đây, bây giờ người ở đâu?
Dung Phục Bắc tức giận hét lên.
Vì sao Dung Phục Bắc tức giận lớn như vậy?
Đó là con của hắn trước đó không lâu bị người ta giết, hơn nữa còn là nữ nhân giết.
Vừa nghĩ tới nữ nhân phong tao xinh đẹp thì sát ý của hắn dâng trào.
– Hồi bẩm phó đoàn trưởng, đoàn người đó chính là trốn ở hướng này, bọn chúng bị tổn thương không nhẹ, chắc chắn không trốn xa lắm.
Một tên Thiên Tôn thấp giai nói với Dung Phục Bắc.
– Mẹ kiếp, nếu để ta bắt lấy được ả đàn bà thối tha đó, nhất định sẽ cho các ngươi hãm chết ả!
Dung Phục Bắc hung ác quát lên.
Lúc này trên bầu trời có một con ưng lớn bay xuống, trên lưng con ưng này có một người lùn, nếu như không chú ý thì không thể phát hiện trên lưng chim ưng có người.
– Phó đoàn trưởng, ta phát hiện tung tích của đám người này, bọn chúng ở phía trước không xa, muốn chạy tới phía nam Lĩnh Sơn!
Tên lùn bá cáo với Dung Phục Bắc.
– Hảo hảo… Rốt cuộc cũng tìm được, ta nhìn các ngươi chết như thế nào!
Dung Phục Bắc hung ác rống to lên, cưỡi Phong Sư lăng không bay lên.
Một đám Thiên Tôn cưỡi tọa kỵ cùng đuổi theo Dung Phục Bắc, những người còn lại chỉ có thể đi vòng trên sơn mạch.
Cách đó không xa có tổng cộng ba mươi người xuyên qua núi rừng.
Ba mươi người này cũng là một đội dong binh, nhưng mà dáng vẻ của bọn họ rất chật vật, có vài người bị thương, những người khác trên quần áo có không ít vết máu.
Trong đoàn người này có không ít gương mặt quen thuộc.
Người đi đầu mặc áo choàng đen, là một nam tử trung niên, gương mặt mang theo vài phấn nho nhã, quanh thân hắn có khí chất sát lục nổi lên, dưới chân là Lục Dực Hạt Thú.
Bên cạnh hắn là một nam nhân độc nhãn, nam nhân độc nhãn này đang cưỡi Huyết Phong Ưng lục giai, cầm một thanh trường kiếm lục giai, trên người hắn có không ít vết máu, nhưng không biết là máu của hắn hay là máu của địch nhân.
Một người khác là nam tử cưỡi Xích Quyển Vân Hổ, trên lồng ngực của nam tử này có một cái lỗ lớn, máu tươi còn chưa đông lại, hắn ngồi trên lưng hổ không có chút thống khổ nào, có thần sắc kiên nghị.
Phía sau ba người, trên lưng Huyết Phong Ưng có một nam một nữ, nam tử đang vuốt ve thiếu nữ mỹ lệ, trên gương mặt mang theo thần sắc u sầu, hai mắt có hỏa diễm hừng hực bốc lên.
Phía sau còn có tám con Huyết Phong Ưng, trên lưng tám con Huyết Phong Ưng này là tám võ giả sát khí nồng đậm, này tám gã võ giả này có một người bị chém đứt cánh tay, nhưng hắn vẫn cắn răng ngồi trên lưng ưng, không để ai chiếu cố, mà bọn họ dường như đang bảo hộ một nam một nữ này.
Những người còn lại cưỡi linh thú khác nhau, thực lực cao có thấp có, thần sắc gian nan mang theo vài phần khủng hoảng.
Nếu như Lăng Tiếu ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra giữa đoàn người và mười mấy người phía trước.